Cung Nguyện khóc nứcnở, vừa lau sạch sẽ nước mắt, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy thần sắcngười đàn ông này có cái gì đó không đúng.
"Tam Thiếu?"
Khóe miệng Minh Thành Hữu hơi co rúm, tay phải giữ chặt mép bàn, cánh tay run rẩy giống như là cả chiếc bàn đang rung lên.
Anh cố nén kích động trong lòng, đột nhiên tầm mắt nhìn ra ngoài làm người ta không khỏi lạnh run.
"Tôi, tôi cũng là có ý tốt nhắc nhở các người."
Cung Nguyện lui người về phía sau, chỉ sợ một khi người đàn ông này tức giận sẽ tiến đến gần mình.
Minh Thành Hữu nặng nề thở ra một hơi, tựa như đang cố gắng chịu đựng.
"Lý Lận Thần là người như thế nào anh cũng thấy đấy, luôn luôn ích kỷ, tôinghĩ hắn kết hôn cùng Phó Nhiễm, mục tiêu vẫn là hai nhà kết thân mangtới nhiều lợi ích, về phần đứa bé, hắn nói là con của hắn, mặc cho bênngoài đồn đại như thế nào cũng không quan tâm, nhưng anh nghĩ lão già Lý gia là một người tinh tường, mặc dù hiện tại ông ta không nói, vậy saunày thì sao? Đứa bé vừa sinh ra không chừng đã bị ôm đi làm giám địnhDNA, anh suy nghĩ một chút, đến lúc đó mẹ con bọn họ có thể tốt hơnsao?"
Cung Nguyện vẫn muốn quay lại cùng Lý Lận Thần, đối vớitình hình của hắn tự nhiên cũng biết rõ như trong lòng bàn tay, trướckia Lý Lận Thần cùng Phó Nhiễm cũng không qu đột nhiên lại đến với nhau, lại đột nhiên nói muốn kết hôn, bên ngoài còn lan truyền, đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm là kết tinh tình yêu của bọn họ?
Cung Nguyện cũng không tin, trừ phi thời điểm bọn họ đi chung với nhau, Phó Nhiễm liềnmang thai, nếu không làm sao bụng lại có thể to như vậy?
Nhữngchuyện này không phải là Minh Thành Hữu không có cân nhắc qua, anh rờikhỏi phòng cà phê đi ra khu trung tâm, ánh mặt trời sau giữa trưa cóchút hơi lạnh lùng hiu hắt trên mặt người đàn ông, Minh Thành Hữu cảmthấy bước chân thật nặng nề, mỗi lần nâng lên một bước, đều giống nhưmất đi chút sinh lực còn lại trong anh.
Anh đi thật chậm, xuyênqua đám người, từng bóng người muôn hình muôn vẻ đi qua chợt trở thànhảo giác, anh đứng im tại đầu phố, mất phương hướng.
Trái tim quá mệt mỏi.
"Tam Thiếu?"
Tài xế ở bên cạnh gọi anh.
Minh Thành Hữu lấy lại tinh thần, thấy xe dừng ở ven đường, anh đưa tay ra.
"Đưa chìa khóa xe cho tôi."
Tài xế ngẩn ra.
"Tam Thiếu, ngài không thể lái xe."
"Đưa cho tôi."
Minh Thành Hữu hét to một tiếng.
Người đàn ông do dự giao chiếc chìa khóa xe cho Minh Thành Hữu, anh mở cửangồi vào xe, sau đó phát động động cơ, xe biến mất trong tầm mắt ngườiđó.
Suy nghĩ của anh rất đơn giản.
Anh nghĩ là mong muốn trôi qua thật tốt, nhưng suy nghĩ tưởng chừng như đơn giản nhất lại là điều khó thực hiện nhất.
Lúc nào anh cũng cảm thấy người khác đối xử với Phó Nhiễm còn chưa đủ tốt,cho không đủ làm cô hạnh phúc, cũng không thể toàn tâm toàn ý yêu thương đứa bé của bọn họ, rõ ràng đã đẩy Phó Nhiễm ra khỏi vòng tay của anh,chung quy lại muốn xác định rốt cuộc thì cô trôi qua như thế nào?
Minh Thành Hữu cũng là quên rằng, người khác, cũng chỉ là người khác mà thôi, không làm được điều mà anh mong muốn.
Bàn tay anh có chừng mực, cũng không còn lái xe phải thật nhanh, Minh Thành Hữu lưỡng lự ở đầu đường, tìm một nơi yên tĩnh sau đó dừng hẳn xe.
Phó Nhiễm ngồi ở bên trong tiệm áo cưới không tập trung, nhân viên của tiệm mang mấy quyển album tới.
"Lý thiếu, mời ngài xem thử, những thứ này đều là áo cưới có kiểu dáng mớinhất, cô dâu sắp làm mẹ phải không? Chúc mừng, chúc mừng, bộ áo cưới này rất hợp."
Nhân viên chỉ vào một tấm hình trong đó.
"Kếthợp với kiểu dáng truyền thống của Trung Quốc, kiểu dáng trang nhã lạicó thể che kín bụng rất tốt, đến lúc cho vào tập ảnh cưới, chúng tôi sẽdũng kỹ thuật sửa ảnh sửa cho ngài, ngài thấy thế nào?"
Lý Lận Thần đưa ngón tay chỉ vào khay trà ở trước mặt.
"Để đó đi, tự chúng tôi xem."
"Được.”
Phó Nhiễm đang cầm chén nước trong tiệm đến mất hồn, Lý Lận Thần đem tập album đặt lên trên đầu gối cô.
"Áo cưới là do em mặc, em chọn đi."
Phó Nhiễm nhìn xuống, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt bề mặt quyển albu
" Lý Lận Thần, chúng ta đều muốn như vậy sao?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn ra bên ngoài.
"Em còn có đường để quay đầu lại sao?"
Đúng vậy, kết hôn không phải trò đùa, là thật sự hạ quyết tâm mới có thể đi tới bước này.
Phó Nhiễm cầm quyển album lên tùy tiện chọn mấy bộ.
"Chỉ những bộ này thôi."
Lý Lận Thần để chân xuống, hướng sang nhân viên đứng ở cách đó không xa nói.
"Đem các kiểu dáng váy cưới đẹp nhất của các cô ra đây cho chúng tôi xem một chút."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nói.
"Không cần..."
Ánh mắt Lý Lận Thần nhìn sang cô.
Cô không hề có ý né tránh.
"Tôi có áo cưới rồi."
Cổ họng khô khốc, cảm thấy không phát được ra tiếng.
Ánh mắt Lý Lận Thần thoáng qua vẻ phức tạp, đáy mắt ẩn chứa không vui.
"Tiểu Nhiễm, tôi không hy vọng thời điểm kết hôn em mặc lại áo cưới, như vậy là điềm xấu."
Phó Nhiễm nghe giọng điệu hắn có thay đổi, cô ngẩng đầu lên
"Đây là lần đầu tiên tôi kết hôn, từ đâu có trước kia mặc qua?"
Bình thường ở chung đều ôn hòa quá mức, cho nên hai người đều cho rằng đối phương là không có nóng nảy.
"Nếu như là em đã vạch rõ quan hệ cùng Minh Thành Hữu, hôm nay hắn lại tỏthái độ như vậy là xảy ra chuyện gì? Nhìn dáng vẻ của hắn, lúc ấy hậnkhông lột da tôi được, Phó Nhiễm, sau khi kết hôn chúng ta sẽ có cuộcsống chung, tôi không hy vọng sau này gặp chuyện phiền toái."
Khóe miệng Lý Lận Thần mím chặt lại thành một đường thẳng tắp lạnh lùng.
"Em nói áo cưới, là ai đã chuẩn bị cho em?"
" Lý Lận Thần, nhất định anh phải nghe bằng được đáp án mới có thể làmchính mình hài lòng sao? Tôi nói là tôi mẹ cùng Minh Thành Hữu chuẩn bị, trong lòng anh sẽ có cảm giác không giống nhau đúng không?"
"Không được."
Lý Lận Thần vẫn khăng khăng.
"Áo cưới tôi sẽ cho người làm dựa theo số đo của em."
Phó Nhiễm đem tập ảnh trong tay ném một cái lên trên khay trà.
"Tôi nói, tự tôi có."
Không cho Lý Lận Thần thêm thời gian nói chuyện, Phó Nhiễm cầm túi xách đi thẳng ra khỏi tiệm.
Chẳng lẽ điều này chính là nếu nói, không yêu thương, cho nên nhẫn nhịn cũng không làm được sao?
Phó Nhiễm đưa đôi tay bưng lấy mặt, cảm thấy nước mắt sắp trào ra, chợtkhông khỏi hoảng hốt, chuyện như vậy nhất định sẽ có lúc gặp phải, saunày cô muốn đối mặt ra sao
Nhưng cô đã đem nửa đời sau của mình đánh cược rồi, là không thể thu lại.
Cô cứ cố chấp tin chắc rằng, trời cao lấy đi hạnh phúc của cô, cho nên sau này Minh Thành Hữu cũng sẽ không có chuyện gì.
Phó Nhiễm vịn vào vách tường thô ráp đi về phía trước, Lý Lận Thần cũngkhông đuổi theo, hai người không yêu nhau lại tiến đến cùng một chỗ, làm sao có thể tiến tới tốt đẹp.
Lý Lận Thần lái ô-tô trở lại Lý gia, không nghĩ tới giờ này ông Lý lại ở nhà.
Hắn lên tiếng gọi.
"Cha."
Nói xong cũng muốn lên lầu ngay.
"Đợi chút."
Ông Lý mở miệng kêu hắn lại, Lý Lận Thần dừng bước sau đó đi tới trước sô pha.
"Cha, có chuyện gì sao?"
"Hôm nay đi chọn áo cưới rồi hả?"
“Vâng."
Lý Lận Thần duỗi thẳng hai chân, bàn tay đặt lên một chân trong đó.
Ông Lý nhìn trong lòng không có cảm giác gì.
"Lận Thần, con hãy thành thật nói cho ta biết, con cùng con nhỏ Phó gia là đi chung với nhau từ khi nào?"
Lý Lận Thần gõ gõ lên đầu gối, thần sắc
"Cha, cha hỏi chuyện này làm gì?"
"Thành thực trả lời câu hỏi của ta."
"Ngay từ trước lúc mọi người cố ý tác hợp, hai chúng con đã tiếp xúc nhau rồi."
Lý Lận Thần biết rõ rốt cuộc điều ông Lý muốn hỏi là chuyện gì.
"Đứa bé kia, là của con sao?"
"Cha, cha đừng tin lời đồn bên ngòai."
Lý Lận Thần nói không chút nghĩ ngợi.
"Lời đồn?"
Ông Lý giống như núi lửa bộc phát đứng phắt dậy.
"Rốt cuộc là trong đầu con nghĩ như thế nào, muốn vô duyên vô cớ làm cho ta nuôi đứa bé vậy sao?"
Ánh mắt Lý Lận Thần nhìn thẳng, nhìn không ra vui buồn chút nào.
"Sao cha kích động như vậy làm gì?"
Ông Lý cực kỳ tức giận, chợt nhặt một tập văn kiện ở trên bàn lên ném tới hướng Lý Lận Thần.
"Tốt nhất con nên xem một chút, đúng là không có mắt!"
Tấm hình bên trong lộ ra ngoài, là trong lúc Phó Nhiễm mang thai, lúc đikhám thai cùng Minh Thành Hữu bị chụp trộm, phần lớn là ở bên ngoài bệnh viện, còn có cả những tấm hình Phó Nhiễm đi siêu thị mua tạp chí phụ nữ có thai.
"Cha, điều này có thể nói rõ
"Con bị ma quỷ ám ảnh phải không?"
Ông Lý tức giận không kiềm chế được.
"Điều này nói rõ đứa bé của nó cũng không phải con, tin đồn bên ngoài cũng không phải là vô căn cứ!"
Lý Lận Thần cười trừ, cất tấm hình trong tay vào chỗ cũ.
"Hoang đường, lại nói bọn con đều muốn kết hôn, thế nào, chẳng lẽ lại hủy bỏ hôn ước vào lúc này?"
"Lận Thần, có phải của con hay không trong lòng con cũng rõ ràng nhất."
Ông Lý tức tối ngồi trở lại trên ghế sa lon.
"Sau khi đứa nhỏ này sinh ra là có thể biết, nếu như không phải của con, con hãy xem ta xử lý hai đứa như thế nào!"
Khóe miệng Lý Lận Thần thoáng cười.
"Cha, cưới hay không là do con quyết định, cũng đừng ai cản con."
"Lận Thần."
Ông Lý nhẹ giọng khuyên bảo.
"Với điều kiện của chúng ta, có cô gái trong trắng nào mà không tìm đượcchứ, nếu như đứa bé trong bụng Phó Nhiễm là của người khác, về sau chúng ta còn có mặt mũi đi ra ngoài sao? Ta thật sự không hiểu nổi, tại saocon nhất định phải cưới cô ta?"
Lý Lận Thần ngước mắt lên.
"Chẳng phải ban đầu cha ra sức muốn tác hợp cho con sao?"
"Ta chỉ nghĩ là cô ta thời gian ở cùng Minh Tam Thiếu, ta không nghĩ tới là cũng có cả đứa bé!"
Ông Lý nổi giận.
"Mặc dù chân con có chút vấn đề, nhưng các cô gái muốn ở cùng con cũng không ít."
Lý Lận Thần đứng lên.
"Cha, cha đừng nói nữa, đứa bé là của ai con cũng rõ ràng hơn ai hết, con muốn vì chịu trách nhiệm với cô ấy."
Ông Lý há hốc mồm, nhìn con trai mình lướt qua bên người ông sải bước đi lên lầu.
Lúc Phó Nhiễm trở lại Phó gia thì trời đã gần tối, cô lên lầu hai đi tớiphòng ngủ chính, Phó Tụng Đình đang cho mát xa cho Phạm Nhàn, ông ngheđược tiếng động cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Về rồi."
Phó Nhiễm để túi xách xuống đi tới, giúp Phó Tụng Đình lật người cho PhạmNhàn, sau đó kéo bàn tay bà xoa bóp các đốt ngón tay cho bà.
Phó Tụng Đình không có ý định chuyện gì cũng gạt vợ con.
"Tiểu Nhiễm, mới vừa rồi Lý gia gọi điện thoại tới."
"À…" Cô đáp lại một tiếng.
"Có chuyện gì không cha?"
Phó Tụng Đình ngồi ở mép giường.
"Tiểu Nhiễm, con là mang thai rồi mới bắt đầu qua lại cùng Lận Thần, bọn họ cũng đều biết chuyện này sao?"
Vẻ mặt Phó Nhiễm hời hợt, tập trung vào động tác trong tay.
"Con đều nói rõ tất cả với anh ta, nếu không, anh ta cũng không phải là kẻngu, bụng con đã lớn như vậy anh ta lại có thể không nhìn ra được sao?"
"Nghe ý của Lý gia, cha của Lận Thần giống như vừa mới biết."
Phó Nhiễm không quan tâm lắm.
"Cha, không có chuyện gì, chuyện của con cha đừng quá lo lắng."
Phó Tụng Đình lo lắng.
"Ta muốn tìm một gia đình khá giả cho con, thật vất vả Lận Thần mới chịutiếp nhận đứa bé trong bụng con, thực là bất đắc dĩ, Tiểu Nhiễm, concũng đừng để mình thiệt thòi."
Nét mặt Phó Nhiễm vẫn như cũ, không nhìn ra chút lo lắng nào, giống như hoàn toàn không quan tâm đến.
Ngày thứ hai, các tin tức liền lan truyền ra.
Theo một nhà báo nào đó nói có tin tức độc quyền, ông Lý tuyên bố với bênngoài là đứa bé trong bụng cô con dâu tương lai cũng không phải máu mủcủa Lý gia, rõ ràng, tin tức này đã khiến cho sóng to gió lớn.
Nhưng về phía Lý Lận Thần cũng không có thanh minh điều gì, mà ông Lý cũngđang tạo áp lực với hắn, nghe nói hôn ước của Lý gia cùng Phó gia có khả năng sẽ bị hủy bỏ.
Nội dung như vậy, tất nhiên là nhắm thẳng vào Phó Nhiễm.
Đầu tiên là hai nhà Minh Phó kết thân, sau đó rời đi khi Minh Thành Hữuthất thế, hôm nay lại leo lên Lý gia, nhưng không nghĩ tới là chưa đượcvào tới cửa mà đã bị đuổi ra.
Minh Thành Hữu ngồi ở trong sân, vừa mới vận động xong, đi thong thả mấy vòng sau đó chọn một chỗ yên tĩnh.
Minh Vanh trở về từ bên ngoài, gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, Minh ThànhHữu cầm khăn lông lên lau mồ hôi, trong nháy mắt người đàn ông đã chạytới trước mặt anh.
"Thành Hữu."
Mặc dù biết anh và Minh Tranh bị tráo đổi, nhưng vẫn là thói quen gọi tên như trước kia.
"Hôm nay có rảnh rỗi sao?"
Minh Vanh ngồi vào bên trái tay anh, trong lời nói có chút thử dò xét.
"Chuyện có liên quan đến Phó Nhiễm, cậu biết không?"
Minh Thành Hữu uống một ngụm nước ấm, nhưng vẫn chưa nuốt vào bên trong,Minh Vanh thấy một hồi lâu mà anh vẫn không nói lời nào, cũng không dámmạo hiểm mở miệng nói tiếp.
Minh Thành Hữu dùng khăn lông lau mặt, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Minh Vanh.
"Anh nói chuyện tin tức của Lý gia sao?"
"Để cho cậu ở nhà dưỡng bệnh, thật ra cái gì cậu cũng biết."
Minh Thành Hữu vắt chân lên.
"Tôi cho là Lý gia sớm đã biết chuyện này."
Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia đang cắt tỉa cành hoa cách đó không xa, ánh mắt Minh Vanh đặt tại trên vai Lý Vận Linh, mấy ngày gần đây bà đi rangoài rất ít, chỉ ở nhà cùng với Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu, gần đây cậu và Lão đại như thế nào?"
"Tại sao hỏi như thế?"
"Tôi hi vọng hai người có thể hòa hợp, nếu như vậy mẹ cũng có thể vui vẻ một chút, hay là cậu đi, bên lão đại, tôi sẽ tìm cách khuyên hắn."
Minh Thành Hữu đưa hai ngón tay ấn ấn vào giữa hai đầu lông mày.
"Tôi không có ý định đối đầu cùng hắn nữa."
Nét mặt Minh Vanh thả lỏng.
"Như vậy cũng tốt, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Hào Khôn cùng MR sẽ đều bị tổn hại."
Tầm mắt đang nhìn Lý Vận Linh thu hồi sau đó hướng về Minh Thành Hữu.
"Hôm nay ở bên ngoài đụng phải Chu Thế Bá, ông ta cùng lão già Lý gia làcùng một đơn vị, theo như ông ấy nói, ông Lý là bị người khác xúi giụcmới có thể nói những lời như vậy ra ngoài, có người nói rõ muốn pháchuyện của Phó Nhiễm cùng Lý Lận Thần, cậu nói, ngoại trừ chúng ta rathì còn ai có khả năng này?"
"Anh nói là Lão đại?"
"Thậtra thì đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao Phó Nhiễm phải cùng Lý Lận Thần kết hôn với nhau, Lão đại lại một lòng có tình ý với cô ấy, có lẽ tôi phải nghĩ biện pháp khuyên bảo hắn mới được."
Minh ThànhHữu mệt mỏi ngửa người ra phía sau, anh dẫn dắt MR một đường dẫn tớithành công, lại tự tay muốn hủy diệt nó, đấu đi đấu lại còn không phảilà bởi vì nguyên nhân Minh Tranh là con riêng?
Hôm nay thân thế của mình được sáng tỏ, Minh Thành Hữu cũng chưa bao giờ có cảm giác nhẹ nhõm.
Chuyện xảy ra với Phó Nhiễm, thật sự là cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu, côbiết rõ sớm muộn gì thì ông Lý cũng sẽ làm ầm lên, nếu không phải Lý Lận Thần cứ khăng khăng, ban đầu cô cũng sẽ không hạ được quyết tâm kết hôn cùng hắn.
Triệu Lan gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, muốn hẹn gặp cô tại
Ngày này bầu trời đầy âm u, tựa như tùy thời điểm có thể muốn trút mưaxuống, nếu đổi lại là người khác mà không phải Triệu Lan, có thể PhóNhiễm cũng sẽ từ chối muốn ở nhà trốn tránh.
Phó Nhiễm đi tới chỗ hẹn bên trong công viên, Triệu Lan cúi thấp đầu ngồi ở trên ghế dài.
"Bác gái."
Triệu Lan ngẩng đầu lên, mừng rỡ.
"Tiểu Nhiễm con đã đến rồi, ta còn tưởng rằng con sẽ không chịu ra ngoài đấy."
Bà kéo Phó Nhiễm để cho cô ngồi vào bên cạnh mình, tự nhiên ánh mắt rơi vào trên phần bụng cô.
"Tiểu Nhiễm, ban đầu ở Thanh Sơn con để cho ta cùng Minh Tranh tổ chức sinhnhật cho Thành Hữu, bây giờ nghĩ lại mới biết đó là dụng ý của con, báccám ơn con."
"Không."
Phó Nhiễm lắc đầu nói.
"Nếu không phải là con gạt mọi người lâu như vậy, nói không chừng mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như vậy."
Triệu Lan thở dài, sắc mặt càng nhìn càng có vẻ tiều tụy.
"Muốn trách, đều phải trách một mình Vân Phong, cho tới bây giờ ông ấy cũngkhông có hỏi qua ta, ta lại không muốn làm cho con trai của mình rời đi, hôm nay nhìn thấy Minh Tranh, ta càng cảm thấy có lỗi với nó."
"Bác đừng nói như vậy."
Triệu Lan kéo tay Phó Nhiễm sang.
"Đúng là con cùng Minh Tranh vẫn còn bỏ lỡ, Tiểu Nhiễm, con đã cóThành Hữu,tại sao còn phải tách ra? Bất kể thời gian ở bên nhau có bao nhiêu, ởbên cạnh nhau mới là hạnh phúc nhất."
Phó Nhiễm hơi nhếch môi, một tay khẽ xoa lên bụng của mình.
“Bác gái, đây là điều tốt nhất cho anh ấy."
Triệu Lan đưa tay lên lau khóe mắt.
"Tin tức truyền thành như vậy, ban đầu biết con mang thai, ta liền nghĩ đến đứa bé nhất định là con của Thành Hữu."
"Bác gái, gần đây bác có đi thăm anh ấy sao?"
Triệu Lan cười khổ một tiếng, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nó không chịu gặp ta, Lý Vận Linh vẫn ổn, cũng không còn cố ý ngăn cảnnữa, chỉ là hai đứa bé này đều bướng bỉnh, giống như không muốn bỏ qua,Minh Tranh không cho ta nhắc tới Lý Vận Linh ở trước mặt nó, ta nghĩ,Thành Hữu cũng là như vậy."
"Không sao, bọn họ đều cần thời gian để chấp nhận."
Triệu Lan che mặt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ta phải chờ đến khi Thành Hữu tiếp nhận ta, ta còn đợi được sao?"
Phó Nhiễm cũng đi cảm thấy sống mũi chua xót, có lúc chỉ một câu nói mà cóthể làm cô không thể nén nổi cảm xúc cố đè nén trong lòng, cô quay lưnglại, nhìn thấy đám trẻ con đang chơi đùa bên trong công viên.
Triệu Lan lau sạch nước mắt.
"Cho dù nó đối xử với ta như thế nào, nhất định ta phải cố gắng ở bên cạnh nó, đứa con ta thật vất vả mới tìm trở về."
Triệu Lan đưa bàn tay lên
"Nếu như có thể đem trái tim của ta cho nó, hai mươi mấy năm trước ta chưacho nó đầy đủ tình thương, về sau nhất định phải trả lại cho nó tăng gấp bội."
Phó Nhiễm lắc đầu, tâm tình cũng nhận được ba động.
"Bác gái, bác đừng như vậy, bác cũng nên suy nghĩ tới Minh Tranh, trong việc này anh ấy mới là người vô tội nhất, có lẽ chúng ta không đứng trên lập trường của anh ấy nên không tưởng tượng nổi khó chịu trong lòng anh ấy, nhưng hiện tại người thân duy nhất của anh ấy là bác."
Triệu Lan vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
"Ta biết rõ Minh Tranh cũng khó chịu, nhưng so với bệnh của Thành Hữu, ta không quan tâm được nhiều như vậy."
Đúng vậy, ở giữa sự sống và cái chết, đã không còn lựa chọn nào khác.
Phó Nhiễm cùng Triệu Lan đi ra khỏi công viên, lúc này sắc trời càng lúccàng âm u, những tầng mây đen kịt tụ lại trên đỉnh đầu, hai người đi qua con đường lớn muốn ra một đầu đường khác đón xe.
Một chiếc xe hơi màu xám bạc chợt nổ máy, đi theo phía sau, Triệu Lan cùng Phó Nhiễm đang nói chuyện, cũng không ai chú ý tới.
Bất ngờ chiếc xe tăng tốc, Phó Nhiễm nhanh nhạy nhận thấy được điều gì đó,cô xoay người lại nhìn, vội vàng kéo Triệu Lan tránh sang làn giảm tốcbên cạnh.
Nhưng chiếc xe lại đánh tay lái, tiến tới gần một lần nữa.
Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, lấy tay đẩy Triệu Lan.
“ Bác gái, bác đi nhanh lên."
Triệu Lan vội che
“ Bụng con lớn như vậy không tiện, đi mau."
Hai người bước lên phía trước vài bước, xe lại nhanh chóng tiến tới gần,chợt Triệu Lan đẩy Phó Nhiễm ra ngoài, bóng dáng gầy yếu của bà giốngnhư như được tiếp thêm nguồn sức mạnh, Phó Nhiễm lảo đảo sau đó mới ngãxuống đất, nhưng đầu xe vẫn chưa đụng vào Triệu Lan không kịp tránh ra,có vẻ như đối phương cố ý hướng về phía Phó Nhiễm. Thấy chiếc xe bắt đầu tến về phía Phó Nhiễm còn chưa bò dậy, Triệu Lan vội vàng tới muốn ngăn bánh xe đang dần tới gần.
Phó Nhiễm sợ tới mức nhịp tim đập thình thịch.
"Bác gái, bác mau tránh ra!"
Cả người Triệu Lan nằm ngang ngay trước mặt Phó Nhiễm, đôi tay lại ôm chặt lấy ngực, bà không cần phải nói Phó Nhiễm cũng có thể hiểu được, bàmuốn giữ được lại trái tim hoàn chỉnh!
Phó Nhiễm vội vàng muốn đứng lên, nhưng đôi chân lại mềm nhũn, bò cũng không bò dậy nổi.
" Bác gái!"
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, chợt nghe một tiếng nổ, vốn là chiếc xe láivề phía trước chợt giống như là mất khống chế lao ra ngoài, đụng đầu xevào dải phân cách bên cạnh.
Phó Nhiễm sợ tới mức đi qua đỡ Triệu Lan lên.
"Bác gái, bác không sao chứ?"
Dĩ nhiên là Triệu Lan cũng bị dọa tới mức sợ không ít, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bà co hai vai, bàn tay run rẩy cầm tay PhóNhiễm.
"Còn con, Tiểu Nhiễm con có sao không?"
Phó Nhiễm ra sức lắc đầu.
"Con không sao."
Cô nhìn thấy chiếc xe kia một bên bánh xe bị nổ tung, người ngồi trong ghế lái giống như đang giãy giụa muốn thoát ra.
Bên ven đường chẳng biết có một chiếc xe đã dừng ở đó từ lúc nào, một người đàn ông trong đó nghiêng đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau xe.
"Duật Thiếu, kế tiếp thì làm thế nào?"
"Cậu qua xử lý giúp một tay, yên tâm, Minh Tam Thiếu sẽ nhớ ân tình này của chúng ta."
Người đàn ông nói xong, cầm cặp mắt kính bên cạnh đeo lên, một đôi mắt sắcbén như chim ưng đóng lại, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Phó Nhiễm cùng Triệu Lan được đưa đến bệnh viện, may mắn chỉ là bị thươngngoài da, Triệu Lan không yên tâm, muốn để bác sĩ kiểm tra cho PhóNhiễm.
Nghe được tin, Minh Thành Hữu chạy tới bên ngoài phòngsiêu âm tìm được hai người, thấy Triệu Lan vẫn không thay đổi sắc mặtnhư trước, anh tiến lên nhìn Phó Nhiễm thật kỹ, thấy không có gì đángngại, lúc này mới thở phào một hơi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhờ có bác gái chắn ở trước mặt em… "
Phó Nhiễm vội vàng giải thích.
"Nếu không phải là bác ấy đẩy em thì. . . . . ."
"Thấy rõ ràng là ai làm rồi sao?"
Minh Thành Hữu lại lên tiếng ngắt lời Phó Nhiễm.
Cô mím chặt miệng, không nói tiếng nào lại ngồi xuống
Triệu Lan khúm núm đứng lên.
"Cũng không biết là người nào, nhìn dáng vẻ giống như là cố ý."
Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, mới định mở miệng, ngẩng đầunhìn thấy Minh Tranh đã chạy tới, nét mặt anh nóng lòng, ánh mắt nhìnTriệu Lan chăm chú.
"Mẹ, chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì.”
Ống tay áo của Triệu Lan bị rách, vết thương ngoài da đã được xử lý.
Tầm mắt Minh Tranh nhìn sang hướng Phó Nhiễm, bên kia hành lang, một ngườiđàn ông đi tới đẩy thủ phạm tới trước mặt, trên đầu hắn quấn băng dàyđặc, người đàn ông đứng trước mặt mọi người, Triệu Lan chỉ vào hắn nói.
"Mới vừa rồi chính là hắn đưa chúng ta tới bệnh viện."
Minh Thành Hữu đứng lên.
Người đàn ông hướng anh gật đầu.
"Duật Thiếu ở Bạch Sa, không biết ngài có ấn tượng hay không?"
Minh Thành Hữu hơi chau mày lại.
"Cám ơn."
Hắn quay lại nhìn về phía tên lái xe kia.
"Ai sai ngươi làm?"
"Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là nhận một khoản tiền của ngườikhác, tôi vốn là người chuyên đua xe trái pháp luật, hôm nay nhận đượccuộc làm ăn dặn tôi đến vườn hoa đi theo một p đối phương nói hắn cũnglà làm việc cho ông chủ, để cho tôi nghĩ cách ở không làm cô ta bịthương, nhưng điều kiện duy nhất là làm mất đứa bé trong bụng của côta."
"Nói cái gì?"
Minh Thành Hữu cùng Minh Tranh đồng thanh nói.
"Hắn đã đáp ứng là sẽ cho tôi 5 vạn tiền, trên xe của tôi còn có hai vạn tiền đặt cọc hắn đưa cho tôi."
"Bây giờ người đó đang ở đâu?"
"Đi rồi."
Người chuyên đua xe trái pháp luật này cẩn thận nhìn lên.
"Hắn nói ông chủ của hắn coi trọng người phụ nữ này, nhưng không chấp nhậnđứa bé trong bụng của cô ta, còn dặn đi dặn lại để cho tôi không làm bịthương người lớn tuổi kia."
Triệu Lan nghẹn họng nhìn trân trân,lắc đầu khó có thể tin nổi, không giữ đứa bé trong bụng Phó Nhiễm, lạimuốn bảo đảm an toàn cho cô, trừ nó ra còn có thể là ai?
Triệu Lan vô cùng đau đớn bước lên, không chút do dự vung cái tát hướng vào Minh Tranh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]