Đột nhiên một chuỗi bước chân dồn dập truyền đến cách đó không xa, PhóNhiễm ngẩng đầu, thấy Hứa Dung đang nhìn xung quanh, giống như đang tìmphòng cấp cứu kia.
Phó Nhiễm buông hai tay bên người, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Dung.
Trong mắt Hứa Dung không giấu được lo lắng, ánh mắt đảo qua một vòng rồi đột nhiên nhìn thấy Phó Nhiễm trước cửa phòng bệnh.
Đầu tiên là cô giật mình, bước chân theo bản năng dừng lại, tầm mắt ở cửanhìn quanh sau đó nhanh bước tới phía Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, em ở đâysao?”
Sắc mặt Phó Nhiễm do dự. “Sao chị lại tới đây?”
“À,điều này…” Hứa Dung cầm túi ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm. “Trong nhà độtnhiên nhận được điện thoại của bệnh viện nói dì xảy ra tai nạn xe cộ,lại không liên lạc được với em, chị sợ em đến muộn không kịp cấp cứu,cho nên em mang tiền đến đây.”
Phó Nhiễm dựa vào hướng váchtường, cũng là muốn dựa vào chuyện này thử Hứa Dung, theo như thần sắckhẩn trương lo lắng vừa rồi của Hứa Dung, Phó Nhiễm thật không thể tintưởng Hứa Dung mới gặp mặt Thẩm Tố Phân hai lần, có thể xem như là người lạ.
“Đúng rồi, dì không sao chứ?”
“Không sao.” Phó Nhiễmthấy cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ y tá từ bên trong đi ra, cô đứng lên.“Xe điện và một chiếc xe nhỏ không cẩn thận đâm nhau, vừa chụp X-quangxong, hẳn là không có gì đáng lo ngại.”
Hứa Dung nghe vậy, thở ra. “Không sao là tốt rồi.”
Hai người đi vào phòng bệnh, chân Thẩm Tố Phân mới băng bó xong, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-thanh-that/2177117/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.