La Văn Anh đi tới cửa, dường như còn cùng Tống Cẩm Trác nói đôi câu, sauđó mới đem cửa phòng đóng lại. Minh Tranh đứng tại chỗ, vốn muốn cùng La Văn Anh nói chuyện cho rõ ràng, anh từ sau khi trở về cả đêm chưa ngủ,nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy câu kia “ít nhất em yêu anh” rất khôngổn, bây giờ nhìn thấy Tống Cẩm Trác từ trong phòng của cô ra ngoài, nếunhư chỉ là vừa vào trong, chắc sẽ không nói đi thay đồ.
Giảithích duy nhất, là Tống Cẩm Trác ở lại đó nguyên một buổi tối. ChuyệnMinh Tranh khó tiếp nhận cũng không phải là sự thật này, anh biết rõ LaVăn Anh thương anh, cũng biết tính cách La Văn Anh, không thể làm rachuyện ấu trĩ. Chỉ có thể thấy được chứng minh tốt nhất, là cô thật sựmuốn dứt bỏ anh để bắt đầu cuộc sống mới. Minh Tranh ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Trác đang cất bước đi tới, anh không tiến lên mà xoay người vàothang máy.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt Minh Tranh mới từ nơi xa thu hồi lại, tay anh ấn ấn lên thái dương, La Văn Anh nói đúng, là anh ích kỷ, anh rõ ràng không tốt, vẫn còn muốn trói La VănAnh tiếp khách. Trở lại trong phòng, Minh Tranh ngã người trên giườnglớn, chưa bao giờ bị mệt mỏi áp đảo như lúc này, anh có cảm giác ngay cả khí lực đứng lên cũng bị mất.
Những câu La Văn Anh khàn cả giọng khiển trách phảng phất ở bên tai, Minh Tranh nặng nề nhắm mắt, tay chân xương cốt bó buộc, vô cùng chua xót chết lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-thanh-that/2177075/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.