La Văn Anh cũng biếtlúc này nếu rời đi, sẽ để lại cho cha mẹ một cục diện rối rắm đến cỡnào, nhưng lòng của cô không ở đây, cũng không muốn bị mọi người thaynhau xét hỏi. Minh Tranh nắm chặt tay La Văn Anh nhanh chóng mang cô đixuyên qua hành lang, Dù sao La gia cũng là gia đình có máu mặt, mẹ La dù có tức giận đến mức hận không thể đứng dậy chạy lấy người, cũng khôngthể làm cho cục diện trước mắt càng căng thẳng, bà còn phải trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm một lý do tốt để bao che cho hành động bỏ đivừa rồi của La Văn Anh.
“Minh Tranh, anh làm cái gì vậy?” La VănAnh bị anh kéo tới bước đi lảo đảo, Minh Tranh vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh đem La Văn Anh thẳng một đường ra khỏi khách sạn, sau đónhét cô vào ghế lái phụ.
La Văn Anh tự giác thắt chặt dây antoàn, xe chạy như bay ra ngoài may mắn vừa kịp lúc cô thắt dây an toàn,La Văn Anh ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, MinhTranh chuyên chú di chuyển vô-lăng.
Hai người im lặng hồi lâukhông ai mở miệng, mãi cho đến khi Minh Tranh chạy xe hướng lên trênnúi. Điện thoại di động của La Văn Anh đổ chuông, cô nhìn trên màn hìnhhiển thị là Tống Cẩm Trác, nghĩ muốn cùng anh ta giải thích vài câu,nhưng La Văn Anh còn chưa kịp ấn nghe, điện thoại đã bị Minh Tranh đoạtlấy rồi bấm tắt.
“Anh!” La Văn Anh thấy anh vung tay đem di độngcủa mình quăng ra ghế sau, cô cố gắng ổn định cảm xúc: “Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279540/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.