Thần kinh Phó Nhiễmcăng thẳng, tới cực điểm, sau đó dường như bộc phát ra, cả người cô vôlực, nhìn ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, cô cảm giác tựa như có mộtbàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng mơn trớn đôi gò má mịn màng của mình. Đếngiờ phút này, cô không còn có thể kiên cường được nữa, cô cần một bờ vai vững chắc để dựa vào.
Lý Vận Linh như người mất hồn, đứng ngây ngốc tại một chỗ, một hồi lâu không nói được gì, chớ nói chi là cử động.
Phó Nhiễm đưa tay mở cửa ra, một người đàn ông mặc âu màu trắng, được cắtmay thủ công, cổ áo cùng tay áo được thêu chỉ kim tuyến, tóc tai gọngàng, tinh thần sảng khoái, ngũ quan như điêu khắc, mắt đẹp mày dài, ánh mắt sắc bén giấu dưới lọn tóc, đôi chân dài bước nhàn nhã, như là đangđi tham quan, xem kịch.
Có người quay đầu lại, trợn tròn mắt.
Người đàn ông bước tới, chào hỏi bọn họ, mọi người nhìn tới ngẩn ngơ, cơ hồ không thể tin được.
Người đàn ông bước tới sau lưng Lý Tắc Cần, người đàn ông có dáng người caohơn Lý Tắc Cần, người đàn ông khoanh tay lại, cằm khẽ nhếch lên. “Cậucũng ở đây sao? Y Vân thủ phủ trở nên náo nhiệt như vậy từ khi nào vậyta?”
Lý Vận Linh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, âm thanh này, giọng nói này nghe sao mà…
Dưới ánh sáng mặt trời, ban ngày ban mặt, bà cảm thấy như gặp quỷ vậy!
Bà quay đầu lại, thấy sắc mặt của em bà tái xanh, không nói gì, vẻ mặthiện lên sự lúng túng, sự kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279488/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.