Phó Nhiễm cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng lời nói ra lại vẫn là khó có tránh khỏi khẩn trương cùng kích động. "Là, là Mộ Mộ, cô ấy hẹn em ra gặp mặt, có việc gấp." "Anh đi với em." Minh Thành Hữu nói xong muốn đứng dậy. "Không cần đâu." Phó Nhiễm liền ngăn cản. "Chuyện của chúng em là chuyện phụ nữ sao có thể nói cùng anh được, mau ngủ đi, em sẽ nói lái xe đưa em đi." Minh Thành Hữu nghe vậy, cũng không kiên trì nữa. Phó Nhiễm đứng ở trước tủ quần áo, tùy tiện tìm bộ quần áo rộng rãi, cầmtúi xách, động tác máy móc, hoàn toàn không biết chính mình đang làmnhững gì, suy nghĩ đi thật sự xa, giống như là đã có thể cảm nhận đượcsự sống của Minh Thành Hữu ở ngay trước mặt. Cô vội vàng đi xuống lầu, lái xe đã mở cửa sẵn. Phó Nhiễm xoay người ngồi vào chỗ sau xe. "Chạy nhanh, đến bệnh viện." Lái xe tỏ vẻ kinh ngạc. "Thiếu phu nhân, cô không thoải mái ở đâu sao?" "Nhanh lái xe đi, còn nữa, nếu Tam thiếu có hỏi, nói là tôi đi tới nhà bạn, biết không?" Lái xe nghe vậy, liền khởi động xe. "Vâng." Xe đi ra ngoài liền tăng tốc, Phó Nhiễm lại vẫn thấy tốc độ vẫn không đủnhanh, cô lo lắng đan chặt hai tay vào nhau, đầu ngón tay do dùng sức mà trở nên trắng bệch. Có một hy vọng ở trước mặt, cho dù nó chỉ là có một chút, thậm chí là xa vời, nhưng ít nhất là nó có tồn tại. Xe như một con báo đen xuyên qua màn đêm, lao nhanh qua các ngã tư đường. Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đang hi vọng lại mơ hồ cảm thấy bấtan, Lý Vận Linh dặn cô đừng nói cho Minh Thành Hữu biết, do không cómười phần mười nắm chắc, cô bỗng nhiên trở nên sợ hãi, kiểu lo được lomất tra tấn Phó Nhiễm làm trái tim cô gần như hỏng mất. "Phiền anh chạy nhanh hơn chút nữa." "Thiếu phu nhân, đã là rất nhanh, đã vậy cô còn đang mang thai, nếu Tam thiếu biết chắc là không thể không lột da tôi." Lái xe cố ý nói đùa một câu, lại làm cho Phó Nhiễm càng lo lắng hơn. Đi vào bệnh viện, Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia đang ngồi ở ghế dài trên hành lang. Thấy Phó Nhiễm chạy tới, Lý Vận Linh lập tứcđứng dậy liền nắm lấy cổ tay cô. "Mẹ, người nói đã tìm được trái tim thích hợp phải không?" Chủ nhiệm đi ra từ phòng cấp cứu, quay đầu nhìn vào bên trong. "Bác sĩ." Lý Vận Linh lo lắng nhìn xung quanh. "Thế nào rồi?" "Tôi sẽ nói qua tình huống cụ thể, bên trong có một bệnh nhân năm nay vừa 20 tuổi, tuần trước bị tai nạn xe cộ, đưa vào bệnh viên, qua hai mấy theodõi điều trị tình trạng bệnh nhân đột nhiên chuyển biến xấu, quả thật có thể chống đỡ cho tới hôm nay đã là kỳ tích. Tôi cùng chủ nhiệm bệnhviện Quân khu cũng là chỗ thân tình, bệnh án của Tam thiếu ông ấy có đưa cho tôi xem qua, tôi âm thầm lưu ý đến hôm nay mới báo cho mọi ngườiđược, tình hình trước mắt đến xem là có chút hi vọng, nhưng là phảithuyết phục người nhà đồng ý kí hiến tạng đã." Lý Vận Linh được Tiêu quản gia đỡ đến cửa phòng bệnh. "Chủ nhiệm, cái này không thành vấn đề, bọn họ muốn bao nhiêu tiền, Minh gia có thể cho bấy nhiêu." "Có một số việc, cũng không phải là tiền có thể giải quyết được." Chủ nhiệm thở dài. Phó Nhiễm nghe được bên trong đột nhiên truyền đến tiếng khóc khàn cả giọng. "Con ơi!" Hốc mắt cô chứa đầy nước không khống chế được chảy xuống hai gò má, cuộcsống chính là tàn nhẫn như vậy, thật khó có thể thừa nhận nỗi đau màngười mình yêu nhất ra đi để lại. Bên trong y tá trưởng bước nhanh rangoài. "Chủ nhiệm, bệnh nhân đã chết não, thời gian tử vong là 12 giờ 5 phút rạng sáng, đang chuẩn bị lấy máy hô hấp ra." Chủ nhiệm nhìn sang Phó Nhiễm cùng Lý Vận Linh, ý bảo họ đi vào, lại quay sang y tá nói. "Lát nữa lại đến." Bên trong y tá cùng bác sĩ phụ trách lần lượt đi ra. Chủ nhiệm nhắc nhở nói. "Các người phải nhanh lên, nói cách khác, các bộ phận trong cơ thể anh ta sẽ nhanh chóng suy kiệt." Trong phòng bệnh là hai vợ chồng đang gào khóc, người bổ nhào vào giường bệnh của người con, ra sức lay động bờ vai "Con ơi, con tỉnh lại đi, ba mẹ đã bán nhà để đi cứu mạng của con, con như thế nào có thể cứ như vậy mà đi chứ?" Phó Nhiễm nhìn ngọn đèn ở hành lang, ánh sáng rơi vào trong mắt chói mắt,bước chân cô cứng nhắc đứng lại ở ngoài cửa, bên trong là vợ chồng nhìnqua đã luống tuổi, còn có điều gì đau thương hơn chuyện người đầu bạctiễn người đầu xanh? Cô muốn đi vào, Lý Vận Linh nhanh chóng giữ cánh tay cô lại. "Để mẹ nói." "Mẹ." Phó Nhiễm nhanh chóng giữ bà lại. "Bọn họ hiện tại đang rất đau buồn, mẹ trăm ngàn lần đừng nhắc đến chuyện tiền bạc." Lý Vận Linh nhìn cô một lượt, rồi đẩy cửa đi vào. Những dụng cụ cấp cứu hầu như đã gỡ ra gần hết, người phụ nữ khàn khàn giọng kêu khóc. "Chúng ta đã 40 tuổi, cả đời chỉ có một đứa con, con đi rồi thì sau này chúng ta sẽ như thế nào đây?" Phó Nhiễm thấy sống mũi cay xè, ánh mắt vô cùng khó chịu. Lý Vận Linh biết thời gian không thể dừng lại, bà liền đi lên phía trước,nhìn thấy cảnh này dù là ai có kiên cường đến mấy cũng không mở miệngđược, huống hồ chính mình cũng có tâm trạng giống như vậy, nguời đàn ông nhìn thấy bà, nhưng vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau của chính mình. "Con! Còn không bằng là ta chết đi, đến đâm chết ta đi." Lý Vận Linh do dự một lát, sau đó vẫn mở miệng nói. "Chuyện đã như vậy, các người có thể nghĩ thoáng một chút đi." Hai người kia lơ đãng không nghe, ánh mắt Lý Vận Linh nhìn bọn họ nói. "Tôi hy vọng ông bà cũng có thể tính đến cuộc sống sau này, như vậy sẽ khiến cho nó an tâm mà ra đi." Người phụ nữ đang ôm bên giường đứng dậy nhìn bà hỏi. “Bà là ai?" "Tôi cũng giống như bà, cũng là một người mẹ." Lý Vận Linh đi đến giường bệnh trước mặt, ánh mắt nhìn sang người chết nằm trên giường bệnh, mới có 20 tuổi. "Con trai tôi bị bệnh tim, đang rất cần trái tim để giải phẫu, vừa mới đượcbiết thích hợp với trái tim con bà, tôi xin các người đồng ý hiến tạng,để cứu lấy mạng sống của con tôi." Phó Nhiễm che miệng lại, nước mắt hỗn loạn nóng bỏng, bả vai run lên từng đợt. "Bà nói cái gì?" Người mẹ kia dường như khó có thể tin, bà lớn tiếng. "Bà định lấy tim của con tôi?" Cuối cùng một chữ, vừa thê lương mà bi thương, xuyên qua không gian tĩnhmịch bên trong phòng làm cho người ta hít thở không thông. Lý Vận Linhlặp tức lắc đầu. "Hai người yên tâm, cuộc sống sau này của haingười tôi sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ không cho hai người có gì phải buồn,hoặc là, ông bà muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cứu cứu con Đứng ở bên cạnh ,người đàn ông im lặng nãy giờ bỗng nhiên giận tím mặt. "Biến, biến nhanh đi, muốn tôi bán tim của con tôi, chúng tôi thà đói chết, mau cút đi!" Người phụ nữ cũng đi tới túm tay Lý Vận Linh. "Đi ra ngoài, chúng ta không sẽ đồng ý, con tôi vừa mới chết bà còn có một chút nhân tính hay không, biến!" "Các người hãy nghe tôi nói, đây là phương thức giải quyết tốt nhất." "Vậy cứ để cho con bà cũng chết đi, để xem của lòng của bà có thể đau hay không đau!" Sắc mặt Lý Vận Linh trắng bệch bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, bà đưa tay đè lên ngực, Tiêu quản gia vỗ nhẹ ở sau lưng bà. "Phu nhân." Bên trong phòng bệnh tiếng khóc dường như càng phát ra thê lương, Phó Nhiễm đứng ở cửa, trên mặt Lý Vận Linh đầy nước mắt. "Tiểu Nhiễm, con mau đi khuyên bọn họ đồng ý, Thành Hữu thật vất vả đợi chờ cơ hội này, mẹ không muốn nó giống Vân Phong." Tuy rằng cảm thấy không đành lòng, cảm thấy tàn nhẫn, nhưng đã đến phút này thì Phó Nhiễm không thể không làm. Cô đi đến trước giường, thấy rõ ràng là một thanh niên mặt tái nhợt, vốn là đang tuổi trẻ bừng bừng sức sống lại ra đi quá sớm. Người phụ nữ đè nén tiếng khóc, ngồi bên cạnh con vẫn không nhúc nhích. Phó Nhiễm định mở miệng, cổ họng lại như tắc nghẹn, một câu cũng nói không nên lời. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đến cô. "Các người còn muốn như thế nào nữa, đi ra ngoài!" Phó Nhiễm nhận thấy, đây là cây cỏ duy nhất cô có thể bắt lấy để cứu MinhThành Hữu, giống như cơ thể càng lúc càng trầm xuống, dần dần, cô cảmthấy lực bất tòng tâm, tuyệt vọng đã lên tới đỉnh điểm. "Van cầu hai bác, cứu dùm chồng con." "Các người không phải kẻ có tiền sao? Có tiền thì mua cái gì mà không được?" Người đàn ông lại kích động một lần nữa, đưa tay chỉ vào người chết nằm trên giường. "Con ta chính là bị một kẻ giàu có đâm chết, say rượu mà còn đua xe, lúc ấynó đang đi qua đường, mà đèn đường dành cho người đi bộ cũng đang xanh,nó có cái gì sai? Mà người thân của bọn chúng đến bây giờ cũng chưa xuất hiện qua một lần, nói cái gì mà hết thảy cứ tuân theo pháp luật, ta nói cho cô biết, muốn tim của con ta, các người có mơ cũng đừng nghĩ đến!" "Cũng không phải là tất cả mọi người đều như vậy.” Phó Nhiễm đi đến chỗ người phụ nữ. "Nếu cậu ấy mất đi mà có thể cứu được người khác, trái tim của cậu ấy còn có thể đập, giống như cậy ấy vẫn còn sống, dì à, con có thể hiểu được nỗiđau của hai người, nhưng bệnh tim của chồng con đặc biệt nghiêm trọng,mỗi ngày con chỉ sợ anh ấy sẽ bất ngờ ra đi, con hi vọng lớn nhất là anh ấy có thể có được trái tim khỏe mạnh, con cầu van hai người, cứu anh ấy một mạng đi có được không?" Người đàn ông đứng ở bên kia nhìn vợ mình đang do dự liền nói. "Ta không đồng ý, các người vì sao sẽ biết con ta trái tim có thể phù hợp,các người đã mua người trong bệnh viện đúng không? Ta đã biết, vì saocon ta vốn là đã thoát khỏi nguy hiểm, sao đêm nay lại đột nhiên bệnhtình nguy kịch, khẳng định là các người muốn hại chết nó, bệnh viện cũng không tận tình cứu giúp, các người đã muốn lấy tim của con ta từ trướcđúng không?" "Không phải." Phó Nhiễm vội vàng lắc đầu, nhưng người đó làm sao có thể chịu nghe lời cô nói chứ. "Chắc chắn là các người!” Cô đưa tay giữ bụng. "Con biết tiền không mua được mạng người, nhưng nếu hai bác chịu cứu chồngcon, anh ấy cũng sẽ là con của hai bác, tim đang đập trong người anh ấycũng chính la tim của con hai bác." Người phụ nữ đưa hai tay che mặt khóc thảm thiết. "Có phải thật không, con ta còn có thể sống sao?" Phó Nhiễm thật vất vả thấy được chút hy vọng, nhưng người đàn ông đó đi đến bên cạnh người vợ, chỉ vào Phó Nhiễm nói. "Cô mau đi đi." "Con cầu xin có được không?" "Được, cô không phải nói cầu xin sao, cô quỳ đi ra bên ngoài." Phó Nhiễm hầu như không suy nghĩ gì liền quỳ rạp xuống bên giường. "Chuyện này quan hệ đến tính mạng, chỉ cần ngài gật đầu, là có thể cứu được một mạng người, cầu ngài ." Người đàn ông đã rớm nước mắt, nhưng đứa con đột nhiên bị nạn như vậy, ông kích động túm tay Phó Nhiễm lôi cô đi ra ngoài. Lý Vận Linh ngồi ở trên ghế, nhanh chóng đẩy Tiêu quản gia tới "Thiếu phu nhân !" Tiêu quản gia đứng ở trước mặt Phó Nhiễm. "Để tôi đỡ cô đứng dậy." "Đừng đỡ con." Một tay Phó Nhiễm đặt ở mép giường, người vợ nhìn đứa con đang nằm lên trên giường, sau đó lại nhìn về phía chồng bà. "Tôi không nghĩ con liền như vậy đã rời khỏi, nếu có thể đem tim cho người khác, ít nhất con tôi coi như còn sống!" Lý Vận Linh nghe thế, khẩn trương đứng dậy. Người đàn ông suy sụp ngồi ở bên cạnh giường. "Người ta sau khi xuống mồ đều muốn an bình, nếu ngay cả một cơ thể đầy đủ đều không giữ lại được, bà nhẫn tâm sao? Tôi không bao giờ muốn người kháclàm con tôi, nếu có một ngày bà nhìn thấy người khác mang tim con bàsống mạnh khỏe, bà sẽ nghĩ như thế nào, bà chẳng lẽ không sợ con nằmlạnh như băng cả đêm mà không thấy đau lòng sao?" "Không!" Bà mẹ khóc rống lên, chạy qua ôm đứa con nằm trên giường. "Mẹ thực xin lỗi con, thực xin lỗi con." Nước mắt Phó Nhiễm chảy đầy mặt, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân, nghĩtới không biết Minh Thành Hữu đang từ từ gầy yếu còn có thể chống đỡ bao lâu, cô chỉ có thể dốc hết toàn lực, Phó Nhiễm hai tay giữ chặt ốngquần người đàn ông. "Van cầu các người được không, đứa bé của con cần cha, con không muốn nó vừa ra sinh đã không có tình thương của người ch "Nói cái gì chúng ta cũng sẽ không đồng ý, đi thôi." Chủ nhiệm cùng y tá trưởng lại lần nữa trở lại trước phòng bệnh. Lý Vận Linh dường như ý thức được cái gì, cuống quít đi qua đi ngăn ởtrước mặt, cho chúng tôi thêm một ít thời gian nữa được không? Y tá trưởng giải thích. "Người nhà không đồng ý, chúng tôi cũng không có biện pháp, phải dựa theo quy trình của bệnh viện mà làm thôi." Chủ nhiệm thở dài, sắc mặt mệt mỏi. "Còn không biết tiếp theo, có thể chờ được nữa hay không.?" Lý Vận Linh vẻ mặt hỏng mất. "Có nói cái gì ta cũng phải làm cho bọn họ đồng ý, đây là cơ hội duy nhất của Thành Hữu ." Người đàn ông dùng sức đẩy Phó Nhiễm ra, cũng kéo cánh tay của cô đẩy đi ra ngoài. Chủ nhiệm cùng y tá trưởng đi vào. "Thực xin lỗi, chúng tôi phải rút máy thở." "Không." Tâm tình Phó Nhiễm đọng lại trong khoảnh khắc bỗng như trào ra. "Lại cho tôi một chút thời gian, một chút là tốt rồi." Nhưng thái độ của người nhà lại cương quyết lạ thườngMuốn trái tim của con ta các người có mơ cũng đừng nghĩ tới, còn nữa, cái gọi là lương tâm bácsĩ, không phải muốn tim sao, được, lấy đi, tim của ta vẫn là sống, chocác người lấy!" Chủ nhiệm ý bảo y tá trưởng tới, Phó Nhiễm đưa tay đè lại bụng, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền. "Hiến tạng thì người nhà phải đồng ý kí tên, còn có, lần này chúng tôi đã cố gắng hết sức." Y tá trưởng xoay người, chuẩn bị đem dây oxi tháo ra. Phó Nhiễm đứng dậy nhào qua. "Không thể!" Chẳng lẽ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, sự sống Minh Thành Hữu rõ ràng có hy vọng, lại phải buông tay trong tuyệt vọng sao? Đây không phải là điều gì khác, là cả một sinh mạng. Là một hy vọng nhỏ nhoi mà cô cùng Minh Thành Hữu thành tâm cầu nguyện. Như vậy, đối với Phó Nhiễm mà nói là vô cùng tàn nhẫn? Không, đơn giản, một chút ánh sáng cũng đều không cho cô, làm cho cô vĩnh viễn sống trong bóng đêm. Sống trong bóng tối, ai có thể chịu đựng được đây? Cô bổ nhào vào trước giường, gần như liều lĩnh ngăn cản động tác của y tá trưởng. Trước ngực bị một động tác ngăn lại, giữ chặt động tác tiếp theo của cô, haichân cô ra sức muốn lao về phía trước, bàn chân lại không nhúc nhíchnổi, cô hận cánh tay trước ngực mình, Phó Nhiễm ra sức đẩy cánh tay đóra, dùng cả móng tay để cáo cấu. "Buông ra, buông ra!" Trong mắt đột nhiên đau xót, ngực như bị đè nén, đau đớn hít thở không thông. Y tá trưởng lui về phía sau, cùng chủ nhiệm lần lượt đi ra khỏi phòngbệnh. "A!" Phó Nhiễm khóc đến tê tâm liệt phế, đau đớnnhất, không gì hơn điều này, đau hơn một ngàn vạn phần so với từng nhátdao đâm vào tim. Cô biết, không còn hy vọng nữa. Cả cơ thể giống như chìm trong nước lạnh, hai chân Phó Nhiễm mềm nhũn, bỗng từ phía sau có một bàn tay ôm cô lại. Cô không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đem toàn bộ căm hận dồn nén trút lên cánh tay này. Hai mắt Phó Nhiễm đẫm lệ, cô quay lại, đập vào tầm mắt,cũng là đôi mắt che kín đau thương tuyệt vọng. Cô há miệng, sau một lúc lâu lại không mở miệng được. Anh từ từ buông tay. Phó Nhiễm xoay người, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh. "Thành Hữu!" Bọn họ phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Như thế nào mới có thể tìm được một đường đi, như thế nào mới có thể tìm cho anh được một con đường sống? Phó Nhiễm mặt kề sát ở cổ Minh Thành Hữu, hai mắt cô sưng đỏ. "Vì sao?" Bàn tay anh vỗ nhẹ đầu cô. "Phó Nhiễm, chúng ta không thể cưỡng cầu. Có lẽ, đây là số mệnh. Tiêu quản gia đầy nước mắt trở lại bên cạnh Lý Vận Linh. Minh Thành Hữu lùi ra phía sau, kéo tay Phó Nhiễm. "Chúng ta về nhà thôi." Cô đứng im tại chỗ dường như không nỡ đi, ánh mắt dừng lại ở phía giườngbệnh. Nước mắt như thế nào đều nhịn không được, một hàng chảy thẳngxuống đến môi. Miệng có thể cảm nhận được chua xót, trong lòng đau đớn dày vò. Minh Thành Hữu nắm tay cô thật chặt, ra sức kéo cô đi. "Đi thôi!" Phó Nhiễm thất thểu đi theo phía sau anh, trên hành lang, Lý Vận Linh sốtruột đang ở cửa bấm số điện thoại, miệng lặp đi lặp lại. "Mặc kệ như thế nào, ta dùng hết mọi thủ đoạn đều phải làm cho bọn họ gật đầu, không thể như vậy, không thể như vậy." Ai cũng khó có thể thừa nhận, rồi lại mệt mỏi, hình như là không thể xoay chuyển. Phó Nhiễm hất tay Minh Thành Hữu ra. "Em không đi." Anh dừng bước, ôm Phó Nhiễm đẩy cô đi ra ngoài. Đi đến bên Lý Vận Linh, anh bàn tay đè lại bàn tay bà đang bấm số. "Mẹ, không còn kịp rồi, cho dù hiện tại có thể, không được người khác chânchính đồng ý, tim của hắn cũng rất khó hòa hợp với con, coi như hế"Nhưthế nào lại như vậy, chúng ta thật vất vả mới chờ được cơ hội này." Lý Vận Linh không nghe khuyên bảo, bà rút tay ra khỏi tay Minh Thành Hữu,cầm di động, bà quay lưng lại, muốn bấm số, bên trong phòng bệnh lạitruyền đến tiếng khóc bi thương, bà cũng biết là uổng công, cánh taybuông thõng, di động bị rơi xuống chân. Minh Thành Hữu kéo tayPhó Nhiễm đi trước, Tiêu quản gia nhìn bóng dáng hai người, bà thấytrong mắt đều chua xót muốn khóc, chớ đừng nói là bọn họ. Bà đi qua đi, nâng Lý Vận Linh ở bên ngoài ghế trên ngồi vào chỗ của mình. Đèn hành lang như muốn tắt, như Thủy Liêm động bỏ ra đám sương mưa phùn.Phó Nhiễm trong tay giãy dụa dần dần chuyển nhược, khó có thể nhận, lạiphải muốn nhận. Co xoay quá, nhìn đến Lý Vận Linh hai bàn tay che mặtgiống như đang khóc , cô cắn môi , bước theo Minh Thành Hữu ra khỏi bệnh viện. Nghênh thị ban đêm đã hiu quạnh lại càng thê lương , đưa mắt nhìn lại, rồi đột nhiên phát hiện tại tuyết rơi, Phó Nhiễm đứng ở phòng khám bệnh bên ngoài bệnh viện, hai tay đặt lên mặt Minh Thành Hữu. Hắn đàmđể thâm thúy, cơ hồ nhìn không có cảm xúc, cắn cơ chỗ lại banh khởi, Phó Nhiễm nước mát giàn giụa, tiếng nói khàn khàn, "không cảm thấy khôngcam lòng sao?" "Phó Nhiễm." anh gọi tên của cô, "Em biết không , không cam lòng cũng vô dụng." Minh Thành Hữu đi đến kế tiếp bậc thang, Phó Nhiễm đưa hai tay ôm cổ anh, quá mệt mỏi, một chút tinh thần đều không có. Rạng sáng ở cửa bệnh viện, ngẫu nhiên có người đi qua. Minh Thành Hữu xoay người, hai tay gắt gao đem cô ôm vào trong ngực. "Phó Nhiễm, cứ như vậy đi, đừng khóc." Một người nhà bệnh nhân đi qua nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn bọn họ hiếu kì "Thành Hữu, em mệt mỏi quá, không biết còn có thể nói gì, phải làm gì…" Phó Nhiễm siết chặt cánh tay. "Em cũng có thể thể hiểu được tâm lý bọn họ, đối với anh thật vất vả mới có hi vọng lại vụt mất, còn chẳng trách được bất cứ ai." Minh Thành Hữu khẽ hôn lên mặt cô. "Vậy bây giờ đừng làm gì nữa, anh mang em về nhà." Phó Nhiễm ôm lấy lưng anh không buông, ánh mắt thủy chung có cảm giác muốn khóc. Bông tuyết bay xuống rớt trên vai, Minh Thành Hữu khẽ vỗ nhẹ lên thắt lưng cô. "Đi thôi." Trên đường trở về, Minh Thành Hữu lấy chìa khóa tự lái xe, tốc độ xe rấtchậm, đi ban đêm yên lặng gần như nghe không được tiếng gió. Phó Nhiễm nghiêng đầu, trên người mặc chiếc áo khoác nam, ánh mắt nheo lại sau đó dựa vào lưng ghế dựa, hẳn là đang ngủ. Minh Thành Hữu cầm tay cô, ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, u ám giống nhưkéo con đường ngày càng vô tận, anh mím miệng thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt khổ sở, anh ở bên ngoài phòng bệnh đã nhìn thấy Phó Nhiễm quỳ xuống trước người nhà bệnh nhân kia, trái tim như vỡ nát. Ngườiphụ nữ của anh, hẳn là anh phải nâng niu ở trong lòng bàn tay, giữ chặttrong lòng, không thể làm cho cô phải quỳ xuống trước người khác. Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm thật chặt. Lúc ấy, bên ngoài cùng bên trong phòng bệnh tuy rằng chỉ có bức tường ngăncách, cũng là sinh tử giao nhau, nếu như nói tuyệt vọng, không cào sovới Minh Thành Hữu có thể cảm nhận sâu sắc hơn. Anh nhìn chằmchằm về con đường phía trước, những ngọn đèn ven đường nối dài, kỳ thậtPhó Nhiễm cũng không ngủ, xe đã vào đến gara Y Vân thủ phủ, Minh ThànhHữu ngồi ở vị trí lúc nãy không nhúc nhích, Phó Nhiễm mở mắt ra, thấyanh nghiêng mặt hướng ra ngoài của sổ xe, ánh mắt xuất thần. Nghe được động tĩnh, Minh Thành Hữu quay đầu lại nhìn cô, hai người cũngkhông ai nói chuyện, xuống xe, nắm tay nhau đi vào trong nhà. Phó Nhiễm thay giầy ở cửa, Minh Thành Hữu vốn định không bật đèn, nhưngnghĩ đến Phó Nhiễm đang mang thai không tiện, đèn trong Y Vân thủ phủsáng lên màu mật ong, hai người cùng đi lên lầu. Phòng trong máysưởi vừa vặn, xua tan đi lạnh lẽo, Phó Nhiễm nằm đến trên giường taychân vẫn lạnh, Minh Thành Hữu đem tay cô ủ lòng bàn tay, Phó Nhiễm dụiđầu vào ngực anh. "Đèn làm chói mắt, tắt đi." Minh ThànhHữu nghe được cô đang kiềm nén tiếng khóc, thở dài, vươn người đi tắtđèn. Anh xoa bóp hai tay Phó Nhiễm, sau đó xoa chân cho cô. "Còn lạnh không?" Cô không nói lời nào, sợ nói sẽ phát ra tiếng khoc, liền lắc đầu. Anh lại cầm tay cô để lên bên miệng. "Đừng khóc, Phó Nhiễm, đã trải qua nhiều chuyện như vậy chúng ta phải tínhđến tình huống xấu nhất, chuyện đó cũng không tính cái gì, em chỉ lànhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi." "Em biết." Phó Nhiễm vươn tay cánh tay ôm lấy thắt lưng Minh Thành Hữu. Ngoài cửa sổ bông tuyết càng lúc càng lớn, có thể nghe được âm thanh vắng lặng lạnh lùng khẽ nhếch khóe miệng. "Còn như vậy con sinh ra sẽ là đứa nhỏ hay khóc, mỗi ngày sẽ khóc làm cho em ngủ không yên." Phó Nhiễm buông ra tay anh ra, cô xoay người đưa lưng về phía Minh ThànhHữu, anh cũng quay lưng lại, để lại một khoảng cách. Cả hai đều khôngmuốn cho đối phương nhìn thấy nỗi đau của chính mình, đưa lưng lại mộtmình tự giữ lấy nỗi đau, kỳ thật càng đau hơn. Điện thoại di động của Minh Thành Hữu tắt máy, còn của Phó Nhiễm đặt ở trên tủ đầu giường, Lý Vận Linh gọi đi gọi lại vẫn không có người nghe. Chú Vương chở Tiêu quản gia cùng Lý Vận Linh vội vàng đi về Y Vân thủ phủ, nhìn thấy giầy của hai người ở cửa mới bớt lo lắng. Ánh mắt Tiêu quản gia lộ ra vẻ lo lắng. "Phu nhân, muốn tới lầu hai đi xem sao?" Lý Vận Linh đứng ở cửa, xua tay. "Thôi khỏi, để cho bọn chúng yên tĩnh đi." "Vâng, hôm nay bà sẽ nghỉ lại đây chứ?" "Không." Lý Vận Linh vô cùng mệt mỏi. "Ta còn phải về đốt cho Vân Phong nén hương, kể chuyện này cho ông ấy nghe, hy vọng ông ấy có thể phù hộ Thành Hữu qua khỏi." Bên dưới lầu truyền đến tiếng ô tô chạy đi, hai người vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, sau một hồi lâu, Phó Nhiễm xoay người, đưa tay phảiôm chặt Minh Thành Hữu từ phía sau. Cô áp mặt vào cổ anh. Thật ấm áp,như nhập vào trong cơ thể Minh Thành Hữu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]