Người đứng ở cửatránh sang một bên. Phó Nhiễm không chút suy nghĩ, tay phải vặn tay nắmcửa nhanh chóng đi ra ngoài, bước chân cô có chút lảo đảo, mới vừa trảiqua nỗi sợ hãi như vậy làm sắc mặt cô càng thêm trắng bệch như tờ giấy,bàn tay chống vào vách tường, một tay kia đặt xuống hướng bụng, cảm giác nôn ọe vọt tới giữa cổ họng.
Tiếng bước chân từ phía sau lưng truyền đến, Phó Nhiễm vội vàng lau khóe miệng, siết chặt nắm tay cố gắng nhịn cơn buồn nôn.
Minh Thành Hữu đem văn kiện trong tay giao cho người đàn ông bên cạnh, cũng cúi đầu dặn dò hắn mấy câu.
Thân thể cao to đi ra khỏi cửa, Minh Thành Hữu nhấc chân định đi, đột nhiênánh mắt chạm đến bóng lưng Phó Nhiễm, hắn quay sang người đàn ông bêncạnh nói.
"Quấy rối cơm tối của người ta, cậu đi thanh toán đi."
"Vâng."
Phó Nhiễm không quay đầu lại, trong đầu lặp lại hình ảnh lúc nãy, cô choáng váng, nếu không phải là dựa vào vách tường, cô sẽ ngồi xổm người xuốngđể cho đầu óc tỉnh táo lại giống như mọi khi.
Tiếng bước châncàng lúc tiến tới gần, Phó Nhiễm đứng thẳng lưng, khi sắp gặp mấy ngườiđó bước qua thì cô bước sang hướng một hành lang khác. Minh Thành Hữunhìn chằm chằm cô càng chạy thì bóng lưng càng xa khuất, bước chân cànglúc càng nhanh, thậm chí không hề dừng chân.
Mấy người đi theocũng không dám làm bừa, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn ra ngoài không hềchớp mắt, Phó Nhiễm cảm thấy như có gánh nặng ở trên lưng, cô chỉ làkhông có dũng khí để đối mặt với bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279435/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.