Phó Nhiễm không biết là cô về nhà thế nào, chỉ biết là vừa đi vừa khóc.
Đầu tóc rối bời xõa rối tung ở sau gáy, bước chân lảo đảo, cô thật sự quámệt mỏi, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi, cô ôm hai đầu gối ngồixổm ở ven đường, nhìn đến bóng dáng của chính mình cũng co lại thành một đường.
Hai mươi mấy năm trước Minh Thành Hữu được Minh Vân Phong nâng niu trong tay, sau khi thất thế Phó Nhiễm lại rời khỏi hắn làm hắn đau đớn, hôm nay hắn cũng trả lại cho cô không kém một phần.
Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng, nhìn thấy nước mắt rơi xuống bên chân, từng giọt tràn ra.
Cô không bao giờ nghĩ tới là Minh Thành Hữu có thể đối xử với cô như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hắn sẽ cùng Vưu Ứng Nhụy.
Phó Nhiễm đưa bàn tay chống mặt đường đứng dậy, nhất thời chóng mặt, ngườilung la lung lay ngay cả đi cũng không đi được, đi được vài bước, thậtsự không còn chút sức lực nào, lại ngồi xổm xuống.
Thế giới giống như sụp đổ, lần đầu tiên cô vì tình cảm mà bỏ hết tất cả, nơi bị giấychứng nhận kết hôn đập vào trên mặt kia mơ mồ thấy cảm giác đau, nướcmắt chảy qua, càng thêm đau rát giống như muốn lột một lớp da lên.
Cũng không biết đi được bao xa, Phó Nhiễm giống như chạy trốn ra khỏi TrungCảnh Hào Đình, quần áo trên người bị gió thổi khô hơn một nửa rất nhanh, bước chân bước lên trước, bên tai truyền tới tiếng còi xe dồn dập, PhóNhiễm lơ đãng, cho đến nghe thấy có người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279429/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.