Xe thật nhanh chạy qua hàng cây, trên đoạn đường bóng cây lần lượt thayđổi, như một máy cỗ máy thời gian, khó có thể đảo ngược. Minh Thành Hữuđạp chân ga, tiếng gầm rú đặc biệt của xe thể thao khiến người đi đườngphải liếc nhìn, đi nhanh như muốn đi đầu thai sao?
Lúc này đã gần 10h đêm, một nửa toà nhà ở Nghênh An Thị đã ngủ say, nhưng cũng là lúccuộc sống về đêm bắt đầu. Tất cả bắt đầu hoạt động, ánh đèn hai bênđường chiếu sáng một hộp đêm tấp nập, mà con người lúc này không chútkiêng kỵ mà nảy sinh dục vọng
Xe thể thao màu đen như một lưỡi dao sắc bén, lướt như gió, trong chớp mắt đã tới trước cửa Phó gia.
Phó Nhiễm đeo kính chống bức xạ màu đen ngồi ở trước máy tính. Minh ThànhHữu gọi điện thoại đến, hai tay cô đang bận rộn gõ chữ trên bàn phím.Phó Nhiễm cầm di động lên nhìn, lại đặt về chỗ cũ.
Minh Thành Hữu nhoài người ra nhìn Phó gia, bên trong phòng khách không mở đèn, chungquanh tối đen im ắng yên tĩnh. Hắn thấy Phó Nhiễm không chịu nghe điệnthoại của hắn, đành gởi một tin nhắn.
"Xuống dưới đi, anh tìm lại được quà em tặng rồi."
Phó Nhiễm liếc mắt nhìn.
Điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn, Minh Thành Hữu mở ra thấy tin hồi âm của Phó Nhiễm: Ừ, đặt ở cửa đi.
Đầu chân mày hắn nhíu chặt lại: Đồ tặng cho anh chính là của anh. Tại sao anh phải đặt trước cửa?
Trầm mặc thật lâu, di động nằm trong lòng bàn tay động một cái cũng cảm thấy lười.
Đầu ngón tay Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279425/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.