Phó Nhiễm không nhớ rõ là cô đáp ứng hay cự tuyệt, tỉnh dậy sớm hơn Minh Thành Hữu, bên tai cực kỳ thanh tị
Trước mắt là gương mặt Minh Thành Hữu, đẹp đến từng đường nét, da mặt bóng loáng đến nỗi không thấy lỗ chân lông.
Tối hôm qua không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện hắn mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, da thịt lộ ra bên ngoài. Một cái cánh tay hắn ngang nhiên đặt lên eocô. Phó Nhiễm nhìn lồng ngực hắn phập phồng tới đờ đẫn.
Giấc ngủcủa Minh Thành Hữu rất sâu, đây cũng ngoài dự đoán của hắn, hắn hay bịmất ngủ, mở mắt ra thấy gương mặt của Phó Nhiễm gần trong gang tấc. Minh Thành Hữu dựa cằm dụi dụi lên đỉnh đầu Phó Nhiễm, trong lòng cảm thấymãn nguyện không nói nên lời.
"Tỉnh rồi."
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Cằm của Minh Thành Hữu để ở trong cổ cô trằn trọc không yên, Phó Nhiễm đưa tay đánh lên trán hắn.
"Đừng động."
Nơi nào đó phản ứng mạnh mẽ, đừng nói với cô là chính hắn còn không biết chứ.
Phó Nhiễm kẹp chặt hai chân không dám động đậy.
Y tá đi vào thấy hai người nằm trên giường, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ,Minh Thành Hữu nghiêng đầu sang chỗ khác, giữa hai lông mày lộ ra khôngvui.
"Vào mà không biết gõ cửa?"
"Đúng , đúng! Thật xin lỗi, tôi quên mất."
Y tá có thói quen vào phòng bệnh bình thường, ở đâu có quy định vào phòng bệnh phải gõ cửa.
Phó Nhiễm như bị cái đuôi đi theo quấy rầy, liền lấy cùi chỏ đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279413/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.