Hai mắt Phó Nhiễm trợn tròn, khó che giấu khiếp sợ trong ánh mắt, đầu óctrống rỗng, chỉ thấy miệng Vưu Chiêu Phúc khép khép mở mở. Thẩm Tố Phâncúi đầu ngồi bên cạnh, đầu rủ xuống chỉ có thể nhìn sau ót của PhóNhiễm.
Hướng nhà vô cùng tốt, ánh sáng chiếu thẳng vào phòngkhách, ngay cả lòng bàn chân cũng có thể cảm giác được ấm áp. Vưu ChiêuPhúc nói không ít lời, văng cả nước miếng.
Phó Nhiễm nghe được giọng nói vẫn còn bình tĩnh của chính mình, cô lên tiếng cắt lời
" Vì sao hai người không nói sớm hơn?"
Vưu Chiêu Phúc chưa nói hết lời đã bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn không được tự nhiên xoa xoa mu bàn tay.
"Chuyện như vậy là chúng ta thất đức. Làm sao còn dám nói cho con biết?"
" Không phải! Con nói là sau khi con cùng Minh gia có hôn ước, sao trướcđó hai người có ý định nói sự thật cho cha mẹ con biết, cuối cùng lạibịa ra lời nói dối như vậy?"
Vưu Chiêu Phúc im lặng không nói, một lúc sau lại tiếp tục.
"Ở thị trấn Nghênh An Minh gia rất có thế lực, dù sao..."
Phó Nhiễm ngơ ngẩn ngã vào trong ghế sô pha, Thẩm Tố Phân đưa tay lau nướcmắt, Vưu Chiêu Phúc tránh đi tầm mắt của cô, trong phòng khách trốngtrải im lặng.
"Nếu đã như vậy, chẳng phải là giấu luôn trong lòng sẽ tốt hơn sao?"
"Tiểu Nhiễm..."
Vưu Chiêu Phúc thở dài.
"Chúng ta là nghe nói gần đây con và Minh Tam thiếu lại qua lại với nhau, lúcnày mới bất đắc dĩ nói ra. Con suy nghĩ chút đi, hai mươi năm con ởngoài là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279411/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.