Tiếng chuông điệnthoại không ngừng reo, đêm lạnh bao phủ mà thê lương. Vưu Ứng Nhuỵ dựalưng lên cửa sổ sát đất, giương mắt lên xuyên qua tay vịn thấy bóng dáng Phó Nhiễm đi ra, cô lên xe, tăng ga thật nhanh, giống như đi trốn nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.
Một tay Minh Thành Hữu gối sau đầu, hắn nằm trên giường hơi xuất thần nhìn chằm chằm đèn chùm mang phong cáchChâu Âu tuyệt đẹp trên đỉnh đầu.
Bàn tay Vưu Ứng Nhụy xoa nhẹ mắt cá chân mỏi nhừ tê dại, ánh mắt cô liếc về gò má Minh Thành Hữu, chỉnhìn thấy ngọn đèn toả ra ánh sáng khúc khuỷu, nhìn không rõ vẻ mặtngười đàn ông lúc này. Di động của hắn ném trên tủ đầu giường, MinhThành Hữu cũng không muốn đưa tay cầm.
Vưu Ứng Nhụy đứng tại bancông, gió đêm không kiêng nể gì luồn vào trong cổ áo cô, vốn ăn mặc đơngiản nên toàn thân run lên vì lạnh. Cô âm thầm tự nói với mình không cóviệc gì, gặp dịp chơi mà thôi.
Nhưng vừa rồi núp ở sân thượng thấy rõ ràng, các hành động kia thật sự có thể giải thích được sao?
Vưu Ứng Nhụy đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, cặp chân mềm nhũn như muốn khuỵ xuống.
Minh Thành Hữu xuất thần ngay cả cô núp ngoài ban công cũng không biết. VưuỨng Nhụy giơ tay lên lau khóe mắt, điều chỉnh tâm tình xong, bàn tayhướng cửa sổ sát đất.
Minh Thành Hữu nghe được động tĩnh truyềnđến cách đó không xa, hắn ngẩng đầu nhìn lại, Vưu Ứng Nhụy từng bước một từ ngoài ban công đi tới, trong mắt hắn yên lặng dần chuyển thành giậtmình, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-lam-that/1279409/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.