Chương trước
Chương sau
"Nguyễn Khải..!"
"Có vi thần..!"
"Trong thời gian bảy ngày đến trẫm sẽ ở tại Phụng Tiên Điện hiếu kính với lại Tiên Đế..!"
"Trong khoảng thời gian này, chính sự của Đại Thành Quốc trẫm giao cho khanh toàn quyền xử lý..!"
"Thần tuân chỉ..!" Nguyễn Khải cung kính tuân lệnh.
Xém chút nữa thì hắn đã quên, bảy ngày nữa là đến lễ bốn mươi chín ngày mất của Tiên Đế.
Vị Bệ Hạ này đi đến Phụng Tiên Điện cũng là điều dễ hiểu, hiếu kính với cha mẹ là đức tính tốt của mọi người dân trên Cổ Nam Đại Lục này mà.
Thêm nữa Bệ Hạ đang bị thương tại người, cần phải nghĩ ngơi, trong khoảng thời gian này thật không nên làm phiền ngài ấy.
Nguyễn Khải hắn cũng thật sự khâm phục sự hào sảng của Nguyễn Văn Chương, vị Hoàng Đế này nói trao quyền cho một tên Thừa Tướng như hắn liền trao quyền, không có một chút chần chừ do dự nào.
Tấm lòng như vậy nó khác quá xa vị Tiên Đế trước đây chỉ khư khư ôm mọi quyền lực của đất nước vào trong tay của mình.
Người như vị Bệ Hạ này, mới xứng đáng để cho Nguyễn Khải hắn hết lòng tận trung.
"Bệ Hạ..! Ngài muốn làm cái gì..?"
Không còn ai bên trong tẩm cung của Nguyễn Văn Chương, y cũng đã thay thường phục.
Điều đó làm cho lá gan của Lý Dương lớn ra thêm nhiều lắm.
Chí ít hắn biết trong trường hợp này, Nguyễn Văn Chương sẽ không có đem cái giá Hoàng Đế của mình ra để trị tội hắn.
"Ân..! Như vậy mà ngươi cũng nhận ra..!"
Thay xong bộ y phục quý tộc bình thường vào, Nguyễn Văn Chương quay lại nhìn Lý Dương một cái.
"Đương nhiên rồi..!"
Phí lời quá, hắn hiểu quá rõ tay Hoàng Đế này đâu phải là con của Nguyễn Văn Thanh.
Càng không phải là người của Hoàng Tộc Nguyễn Thị, làm gì có chuyện y đi đến Phụng Tiên Điện ở suốt bảy ngày hiếu kính với lại Nguyễn Văn Thanh kia chứ.
Thêm nữa nhìn cách ăn mặc này, hắn cho là tay Hoàng Đế này muốn đi ra bên ngoài nhiều hơn..!
Giống như không lâu trước đây đi gặp Nguyễn Khải một dạng.
"Ta cũng không có giấu ngươi, lần này ta muốn trở lại Hồ Huyện một chuyến..!"
Nguyễn Văn Chương thở dài, đã qua gần hai tháng thời gian, ngày nào hắn cũng muốn trở lại Hồ Huyện tìm mẹ của hắn cùng Lâm Phi Yên.
Nhưng là quá đáng tiếc, chính sự cứ đến dồn dập, làm hắn muốn bỏ một chút thời gian ra để trở lại cũng không có.
Lần này may mắn có lần hành thích cùng lễ bốn mươi chín ngày của Nguyễn Văn Thanh sắp đến, hắn phải tận dụng cơ hội lần này, thời gian bảy ngày để làm những gì mình muốn.
"Bệ Hạ..! Để thần đi tìm Nguyễn Chính thống lĩnh..!"
Nhìn ra được lần này Nguyễn Văn Chương rất là quyết tâm.
Hắn có khuyên ngăn cách mấy chắc Nguyễn Văn Chương cũng sẽ không có nghe vào trong tai, thay vì như thế nên chuẩn bị bảo hộ an toàn cho vị Bệ Hạ này trước thì hay hơn.
"Dừng..! Dừng lại..! Chỉ ngươi cùng Lý Hiên là đủ rồi..!" Nguyễn Văn Chương đau đầu.
Tên Nguyễn Chính đó tính cách như hòn đá ở nhà vệ sinh, vừa cứng vừa thối, nếu mà biết hắn rời khỏi Mễ Thành, thế nào cũng đòi sống đời chết ngăn cản.
Không nữa thì cũng giống trống khua chiên cho người trong thiên hạ biết, khi đó hắn làm gì có cơ hội gặp lại người thân của mình.
"Bệ Hạ.! Để thần đi chuẩn bị..!" Lý Dương miễn cưỡng cười nhẹ.
Nguyễn Văn Chương nói cũng không phải là không có lý, thân phận của y quá mẫn cảm, nếu vì chuyến đi lần này để lộ ra sơ hở gì, hậu quả cũng không thể nào lường trước được.
Nói sao hắn cũng tin tưởng lực lượng Hổ Tử Vệ trong tay của mình, bọn chúng được trang bị vũ khí tối tân nhất, gặp phải kẻ địch mạnh cũng có thể ứng phó được.
"Mình cũng muốn xem Thái Tổ Mật Tàng nó hình dạng như thế nào..!"
Cũng không quan tâm lắm chuyện Lý Dương ra bên ngoài chuẩn bị, Nguyễn Văn Chương hắn nghĩ đến chuyện khác.
Hồ Huyện hành trình lần này ngoài việc điều tra xem người thân của hắn ở đâu ra, còn có mục đích chính là phải đến nhà tổ của Nguyễn Hữu Nghĩa, đem miếng ngọc có chứa bản đồ đi đến Thái Tổ Mật Tàng nắm vào trong tay.
"Bà lão kia không biết..!"
Nguyễn Văn Chương ánh mắt hơi co lại, thân thể rùng mình một cái.
Hắn quên nghĩ đến một chuyện, mình đi lâu như vậy không trở lại, chỉ sợ khi gặp lại, với tính cách của Vương Hiểu Mai, bà ta thế nào cũng dã cho hắn một trận ra xương.
...
"Đại phu..! Con của ta nó làm sao rồi.?"
Kéo tay Giả Tiến ra bên ngoài gian phòng mới thuê không lâu, Vương Hiểu Mai tràn đầy lo lắng lên tiếng hỏi.
"Mai Cô..! Không dám giấu gì bà, con của bà là do té từ trên cao xuống, không những thần trí không rõ ràng, mà khi rơi xuống va chạm nhằm vào hạ bộ, nơi đó..! Nơi đó..!" Giả Tiến rất là khó nói.
Chuyện tế nhị cùng tàn khốc như thế hắn làm sao nỡ lòng nào nói cho Vương Hiểu Mai biết đây.
"Cái..! Cái gì..!"
"Mai Cô..! Xin bà bình tĩnh một chút..!"
Đây là quán trọ lầu hai, nếu té xuống bên dưới, không chết thì cũng què quặt.
"Giả Tiến đại phu..! Chương nhi của ta còn cơ hội cứu chữa được hay không..?"
Vương Hiểu Mai nàng quá hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi của Giả Tiến, rơi trên cao xuống còn va chạm bộ phận kia, còn có hy vọng gì được nữa.
Không ngờ, không ngờ con của nàng còn quá trẻ, lại phải lâm vào cảnh tuyệt tử tuyệt tôn.
Nguyễn gia nàng sau này cũng là không có người nối dõi, ông trời sao đối đãi với con nàng tàn nhẫn quá.
Cũng là đối với Nguyễn gia nàng bất công quá.
"Mai Cô.! Thứ cho tôi nói thẳng, con của bà đã không còn cứu chữa được nữa..!" Bộ phận kia đã nát.
Hắn là phải dùng thủ đoạn đem nó cắt đi, làm sao có thể khiến nó mọc lại như trước đây.
Giờ đây trông tên Nguyễn Văn Chương đó không khác gì thái giám là mấy.
Nếu mà đưa tên Nguyễn Văn Chương này vào cung. Đám thái giám kia sẽ mừng rỡ vì đỡ phải làm công việc hoạn đi của quý thường ngày cũng nên.
"Giả Tiến đại phu..! Ta có chuyện xin ngài giúp đỡ..!"
"Mai Cô..! Nếu mà Giả Tiến làm được, sẽ làm hết khả năng..!"
Chuyện hắn không thể nào làm được như là khôi phục năng lực cho con của bà ta, vậy thì miễn đi, hắn phải nói trước một câu.
"Ta muốn ông đừng có tiếc lộ thương thế của con trai ta cho con dâu của ta biết..!"
Có chút bất công với con bé Lâm Phi Yên kia, nhưng mà vì con trai của mình, nàng cũng không thể nào làm gì khác hơn được.
"Chuyện này..! Không có vấn đề.!"
Giả Tiến nhìn vào vị cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, lại quá hiền lành nết na bên trong kia, trong lòng không khỏi thở dài tiếc nuối.
Nhưng biết làm sao được, đây là chuyện nhà của người ta, hắn cũng không tiện xen vào.
"Cảm ơn Giả Tiến đại phu..! Để ta tiễn ông một đoạn..!"
"Không cần đâu..! Ta tự mình đi được rồi, bà vào chăm sóc cho con bà đi..!"
Cầm cũng đủ số tiền thuốc thang cùng công thăm bệnh, Giả Tiến cũng không muốn làm phiền Vương Hiểu Mai nữa.
"Rầm..! A.!"
"Phi Yên..! Có chuyện gì..?"
"Thưa mẹ..! Văn Chương đại ca huynh ấy..!"
Y tỉnh dậy lại nổi điên lên, nàng trước đây tại Hồ Huyện chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Nguyễn Văn Chương a.
"Các người là ai..?"
"Thằng khốn..! Ta là mẹ ngươi..! Không lẽ ngươi không có nhận ra..?"
"Điêu dân to gan, dám nhận tự nhận mình là mẹ của Bản Vương, tội đáng chém đầu..!" Nguyễn Văn Khánh giận dữ vô cùng.
Hắn là Khánh Vương, mẫu thân của hắn đã chết từ lâu rồi.
Chuyện này thiên hạ ai ai cũng biết. Bà già thối tha này mở miệng liền nói mình là mẹ của hắn, tội thật không thể nào tha thứ được mà.
"Bốp..! Bốp..! A..! A..!"
"Chém đầu nè..! Ta đánh chết cái thằng con bất hiếu nhà ngươi..!"
Vương Hiểu Mai cũng là giận dữ không hề kém.
Uổng công nàng nuôi thằng nhóc này mười tám năm trời, còn nhiều lần cứu nó thoát chết, ấy vậy khi tỉnh lại lại đi trở mặt không nhận người thân.
Hạng người bất hiếu bất nghĩa như thế này nàng hôm nay phải đánh cho nó một trận mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.