Chương trước
Chương sau
"Phụ thân..! Không những là người chúng ta, tin tức báo lại, Hàn gia cùng Lý gia người cũng đã không thể trở lại..!"
"Không có bất ngờ..!"
Hàn Ly lão già kia cũng không hề kém hắn, những gì mà hắn nghĩ ra được thì Hàn Ly cũng sẽ nghĩ ra được thôi.
Còn Lý gia Lý Đồng Quý tuy không có ra làm sao, nhưng tên đó cũng có một đứa em gái lợi hại đang làm Thái Hậu.
Còn có một đứa con rất xuất sắc Lý Đồng Vân, bọn chúng hành động bảo vệ lợi ích của Quý Tộc là không có gì bất ngờ.
"Phụ thân.! Bước tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào..?"
Tin tức còn nói Bệ Hạ đang tại nhà của Nguyễn Khải trò chuyện rất vui vẻ. Quan trường lăn lộn nhiều năm, dù không nghe được bọn họ nói gì. Nhưng hắn cũng có thể đoán được đại khái.
"Rút hết người của chúng ta về đi..!"
Bệ Hạ đã có chuẩn bị, bên mình có làm gì nữa cũng không có tác dụng, không chừng còn phản tác dụng, làm Bệ Hạ không vui.
Hắn ta mà làm ra một cái Lệnh Giới Nghiêm thêm một lần nữa, vậy thì không cò ai cứu được Quý Tộc bọn họ rồi.
"Muốn xoay chuyển được cục diện hiện tại..! Trừ khi người kia không còn..!"
Uông Vĩ ánh mắt phát ra từng tia sát ý ngập trời.
"Phụ thân..!"
Uông Thành trong lòng lạnh căm căm, người kia là ai, không phải ngu dốt liền có thể nghĩ ra được đến được.
Nếu như thực hiện như ý nghĩ của phụ thân mình, một khi bị phát hiện ra, không chỉ rơi đầu nhẹ nhàng như vậy đâu. Chín họ mấy trăm nhân mạng của Uông gia cũng sẽ phải chôn cùng.
...
"Phụng thiên thừa vận..! Hoàng Đế chiếu viết..! Nguyễn Khải tài trí hơn người, là nhân tài hiếm có của Cổ Nam Đại Lục.! Trẫm rất ngưỡng mộ..! Nay phong Nguyễn Khải là Thừa Tướng của Đại Thành Quốc, tước vị Bá Tước...! Lập tức chuyển đến Phủ Thừa Tướng cư ngụ..! Khâm thử..!"
"Nguyễn Khải Thừa Tướng ...! Mời ngài tiếp chỉ...!" Vương Thuận nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Hắn quá hiểu vì sao Nguyễn Khải lại ngẩn ngơ như vậy, mới sáng hôm nay thôi khi hắn vừa đến đây Nguyễn Khải còn đang bị bà chủ nhà này đòi tiền thuê nhà.
Hiện tại biến hóa trở thành đại thần đứng đầu Đại Thành Quốc. Từ địa ngục lên thiên đường quá nhanh, người bình thường là không kịp thích ứng cũng là đều dễ hiểu.
"Thần Nguyễn Khải tiếp chỉ..! Bệ Hạ Vạn tuế..! Vạn tuế..! Vạn vạn tuế..!"
— QUẢNG CÁO —
Event
Nguyễn Khải tay chân run rẩy, âm thanh có chút không thuận, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Người đâu.! Dâng tướng phục cùng Tướng ấn lên cho Thừa Tướng đại nhân..!"
Trang phục cũng như Tướng ấn trước kia của Phan Đình Phong, bên Nội Vụ Phủ bọn họ cũng đã cho người chuẩn bị xong.
"Vị công công này..!"
"Hồi Thừa Tướng đại nhân..! Tiểu nhân là Vương Thuận, chỉ là một nhân vật nhỏ bên trong Nội Vụ Phủ..!"
Vương Thuận không dám làm cao, Nguyễn Khải hiện tại quan chức to lắm, ngay cả cấp trên của hắn là Mã Tiến gặp phải, cũng phải cung kính, một tên tiểu thái giám như hắn thì tính làm cái gì.
"Thuận Công Công..!"
Nguyễn Khải cũng không dám khinh thường Vương Thuận, hắn chưa làm quan bao giờ, nhưng đối với quan trường hắn có nghiên cứu rất thâm sâu.
Theo như bình thường, sắc phong cho cấp bậc Thừa Tướng như hắn, chí ít cũng là Đại Nội Tổng Quản của Nội Vụ Phủ đến tuyên đọc Thánh Chỉ.
Tuy nhiên Bệ Hạ lại để cho một tên tiểu thái giám như Vương Thuận đến, ý nghĩa bên trong rất là ảo diệu.
Hắn dám chắc không có chuyện Bệ Hạ lại không hiểu vấn đề này đâu.
"Ngài có thể cho tôi biết một chút đây là chuyện gì hay không..?"
Nói sao trong một thời gian ngắn Nguyễn Khải hắn vẫn còn chưa thể nào làm quen với thân phận mới này của mình được a.
"Thừa Tướng đại nhân..! Ngài còn nhớ người mà mình gặp tối hôm qua hay không..?"
Vấn đề này trước khi rời khỏi Hoàng Cung Vương Thuận đã được cấp trên cho phép.
"Văn Chương công tử...!" Nguyễn Khải nhớ rõ ràng lắm mà.
Đây là người thanh niên giàu có nhất trong suốt mười năm qua tìm đến hắn trò chuyện vui vẻ như thế này.
Cũng là người đầu tiên mời hắn ăn uống rất thịnh soạn. Y cũng là người đầu tiên không cho chính sách của hắn là điên khùng.
Trước khi đi còn mời hắn đến làm quản lý cho thương hội gia đình mình nữa.
Nói thật một câu, nếu hôm nay không có tờ Thánh Chỉ này, hắn cũng đã theo địa chỉ đến gia tộc của Nguyễn Văn Chương giúp đỡ cho y rồi.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Không lẽ..?"
Làn gió thổi qua, Nguyễn Khải chợt rùng mình một cái, men say hồi đêm dường như cũng đã tan biến sạch sẽ, đầu óc của hắn cũng trở nên thanh tỉnh lạ thường.
"Thừa Tướng đại nhân.! Vị công tử kia trước khi đi có giao cho ngài một tờ giấy..! Ngài mở ra xem không phải là đã biết rồi sao..?"
"Tờ giấy..!"
Là địa điểm mà Nguyễn Văn Chương muốn mình đến đó làm việc, cũng như là gặp mặt y bàn giao công việc.
Đêm hôm qua vì quá say nên hắn cũng không có lấy nó ra xem.
"Hoàng...! Cung..!"
Trí nhớ của Nguyễn Khải rất là tốt, nhìn địa chỉ mà Nguyễn Văn Chương đưa cho, hắn rất nhanh nhận ra nó là Hoàng Cung vị trí.
Muốn không nhận ra cũng không được, cả nửa tháng nay hắn thường xuyên đi đến nơi đó mong muốn gặp mặt Hoàng Đế kia mà.
Thiếu đường đôi giày bằng cỏ của hắn cũng hủy mất mấy đôi ấy chứ.
"Thừa Tướng đại nhân..! Bệ Hạ đang tại Hoàng Cung chờ ngài..!"
Vương Thuận mỉm cười, xem ra hắn không cần phải giải thích thêm gì nữa rồi.
"Thuận Công Công..! Ta có một việc muốn xin ngài giúp đỡ..!"
"Thừa Tướng xin cứ nói..!"
"Là như vậy..! Hiện tại ta đang cần gấp một số tiền..!" Nguyễn Khải kéo Vương Thuận đi qua bên nơi vắng vẻ xoa tay.
Vấn đề này cũng thật quá mất mặt một chút, ai đời đường đường là Thừa Tướng một nước, lại phải đi mượn tiền của người khác bao giờ.
"Người đâu..!"
"Thuận Công Công..!"
"Thừa Tướng đại nhân..! Nơi đây có mười ngàn đồng bạc, là Bệ Hạ ban thưởng cho ngài, chúc mừng ngài chuyển đến Thừa Tướng Phủ, không biết ngài có cần thêm hay không..!"
Vương Thuận gõ nhẹ đầu mình một cái, chút nữa hắn quên đi nhé chuyện này.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Đủ..! Đã quá đủ rồi..! Tạ ân điển cử Bệ Hạ..!"
Nhìn trong rương lóng lánh đồng bạc, Nguyễn Khải ánh mắt trừng lớn, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ nhìn thấy được nhiều tiền như vậy nha, vị Bệ Hạ kia ra tay cũng quá rộng rãi một chút.
"Lan đại nương..! Bà qua đây..!"
"Đại nhân tha mạng..! Đại nhân tha mạng..! Dân phụ thật không biết thân phận của ngài..! Xin đại nhân tha mạng..!"
Không phải không biết, mà là không thể nào ngờ đến, có nằm mơ Tô Lan nàng cũng không thể nghĩ đến, một lão già vô dụng trước đây ngay cả cơm ngày hai bữa cũng phải nhờ vợ của mình lo, hiện tại lại trở thành Thừa Tướng của nước Đại Thành này.
Thừa Tướng nha, nàng dù là một hộ không khá giả gì, nhưng cũng có nghe nói đến sự lợi hại của vị đại thần cấp độ này.
Cơ hồ chỉ cần ông ta mở miệng nói một câu, gia đình của mình chỉ sợ sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa.
"Lan đại nương..! Đây là tiền thuê phòng tháng này của ta, bà xem đã đủ chưa..!"
Nguyễn Khải lắc đầu, thân phận hắn chuyển biến quá nhanh, hắn biết không thể nào làm cho Tô Lan đứng lên như bình thường nói chuyện với mình được nữa.
Nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa, trước đây hắn không có tiền thì cũng thôi, bây giờ đã có đầy đủ, hắn cũng không muốn mắc nợ đối phương.
Nói sao hắn cũng không muốn người trong thiên hạ đồn đãi Nguyễn Khải hắn nợ tiền người ta không trả mà, có phải không.?
"Thừa Tướng đại nhân..! Không cần..! Thực ra tiền thuê nhà tháng này của ngài phu nhân ngài đã thay ngài trả hết..!"
"Chỉ là vì dân phụ có người thuê mới, nổi lên lòng tham, nên mới đuổi ngài đi sớm hơn, xin ngài tha mạng a..!" Tô Lan theo đúng sự thật trả lời.
Nguyễn Khải ở nơi đây của nàng còn ba ngày nữa mới hết hạn, nhưng là nàng thấy Nguyễn Khải không có khả năng trả tiền cho nàng, nên nàng mới nói dối đuổi ông ta đi thôi.
Chuyện này chỉ cần cho người điều tra một chút thì sẽ ra, nàng không dám giấu giếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.