Chương trước
Chương sau
"Được.! Lập tức xuất quân..! Bản Vương muốn trong thời gian sớm nhất chúng ta phải đến được Mễ Thành, tấn công vào Hoàng Cung..! Đem tên Nguyễn Văn Khánh đó phanh thây xẻ thịt uống máu của hắn..!"
Nguyễn Văn Vũ không muốn chờ đợi nữa, mấy hôm nay vì cái gọi là ổn định lòng quân, hắn đã mất thời gian quá lâu rồi.
Bây giờ hắn không muốn chờ nữa, người nào không theo hắn, liền giết hết đi, binh sĩ Đại Thành không nghe hắn, giết hết luôn, chỉ cần binh sĩ của Đại Mao Quốc trong tay cũng đã đủ rồi.
"Vương gia..! Vương gia..! Đại sự không tốt..!"
"Lại có chuyện gì..?"
Tin tức vừa rồi là xấu nhất hắn vừa nhận rồi, hắn cũng không có tin, còn tin tức nào có thể xấu hơn được nữa.
"Vương gia..! Thành Hổ Quân đã tiến vào Ứng Thành nghĩ chân, chậm nhất hai ngày nữa bọn chúng sẽ đến Tân Nha Thành chúng ta bên này..!" Tên lính chuyên thông báo tin tức cung kính đáp.
"Bọn chúng đến cũng thật là nhanh..!" Bên trong này không ai là không biến sắc.
Mặc dù bên ngoài mọi người không có đánh giá cao Thành Hổ Quân, nhưng ai cũng hiểu là bọn họ chỉ đang lừa mình dối người.
Thành Hổ Quân danh chấn Bắc Châu này mấy chục năm cũng không phải là do đồn thổi mà có, đó là tài năng thực sự.
Nhất là lần này bọn họ nghe nói thống lĩnh Thành Hổ Quân không phải là tướng lĩnh bình thường, mà là uy chấn Bắc Châu mười bảy năm trước Đại Tướng Quân Bình Điền Thụy.
"Khoảng cách từ Ứng Thành đến Tân Nha Thành mấy trăm dặm, ở giữa còn có ngăn cách một cái Hồ Lô Sơn..! Xem ra chúng ta hãy quyết một trận thắng thua với Thành Hổ Quân ở đó đi..!"
Phí Mân cũng là nhà quân sự tài ba của Đại Thành, nhìn sa bàn chiến trận địa hình trước mắt, hắn là đã biết, bên mình cùng Thành Hổ Quân sẽ phải chạm trán ở nơi nào.
"Được..! Vậy Bản Hoàng Tử sẽ gửi chiến thư đến cho Bình Điền Thụy..! Chúng ta quyết chiến với Thành Hổ Quân tại Hồ Lô Sơn đi..!"
Mã Tịnh Thái hắn từ lâu đã nghe nói đến Đại Thành Quốc có một chi Quân Đoàn cực kỳ hùng mạnh là Thành Hổ Quân.
Có người nói bàn về tố chất thì Thành Hổ Quân còn cường đại hơn cả Đại Hùng Quân Đoàn của Đại Mao Quốc bọn họ, đồn thổi rất thần kỳ, chi quân đội này từ khi lập ra rất ít khi nghe nói đến hai chữ thất bại.
Mã Tịnh Thái hắn vẫn luôn không phục, bây giờ có cơ hội, hắn dĩ nhiên không muốn bỏ qua.
Hắn muốn chứng minh cho mọi người tại Đại Mao Quốc biết, Thành Hổ Quân cùng bình thường thôi, không cần thiết phải kiên kỵ bọn chúng quá nhiều.
...
Đại Thành Hoàng Cung..!
Thông Thiên Đài..!
"Bệ Hạ..! Ngài tin tưởng trời sẽ giúp Đại Thành thật sao..?"
Mỗi một tòa Hoàng Cung đều có Thông Thiên Đài, là nơi mà Hoàng Đế lập đàn cầu tế ông trời, cầu cho mưa thuận gió hòa, chiến tranh dành thắng lợi.
Nguyễn Văn Chương hôm nay đi lên Thông Thiên Đài, đúng vào thời điểm mà Đại Thành Quốc quân đội cùng Đại Mao Quốc Quân Đội đang ác liệt giao chiến chính diện tại Hồ Lô Sơn, cái này không làm cho Lý Dương hắn nổi lên lòng nghi ngờ cũng khó.
"Trẫm không có tin vào ông trời..! Trẫm chỉ tin vào mỗi bản thân mình mà thôi..!"
Mỗi quốc gia đều có xây dựng Thông Thiên Đài, cứ mỗi khi đến chiến tranh giữa hai quốc gia, Hoàng Đế lại lên đây cầu mong ông trời phù hộ cho quốc gia mình chiến thắng.
Cả hai bên đều cầu xin, nếu là ông trời thì ông ta sẽ giúp đỡ ai đây.
Thế nên Nguyễn Văn Chương hắn chưa bao giờ tin tưởng vài chuyện thần linh mê tín này.
"Tình hình chiến sự như thế nào rồi..!"
"Hồi Bệ Hạ..! Ngày hôm qua hai bên đánh giáp lá cà, Thành Hổ Quân xuất ra một ngàn kỵ binh, đã đem ba ngàn quân sĩ của Phí Mân đánh tan, giết ba mươi hai người, tù binh bảy trăm người, còn lại để chạy thoát hơn hai ngàn người..!" Lý Dương chi tiết báo cáo tình hình chiến sự.
Theo như hắn biết, Đại Thành Quốc xuất ra kỵ binh chiến đấu không đến nửa giờ thì bên địch đã chạy tán loạn, nếu như không phải có Kỵ Binh của Đại Mao Quốc đến tiếp ứng, Thành Hổ Quân đã bắt trọn hết mấy ngàn tên quân địch.
"Bệ Hạ..! Đây đã là trận thắng liên tiếp thứ năm của Đại Thành Quốc chúng ta rồi..!" Lý Dương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Năm trận chiến liền thắng năm trận, không thua bất kỳ trận nào, bắt tù binh hơn một ngàn người, chiến tích như vậy thật vẻ vang.
Thành Hổ Quân không hổ là chi quân đội mạnh nhất Bắc Châu này, quân sĩ bình thường không phải là đối thủ của bọn họ.
"Hắc..! Muốn dùng chiêu giả bại dụ địch sao..?" Nguyễn Văn Chương cười nhạt một tiếng.
Năm trận năm thắng, lại không cho bên mình bắt quá nhiều người, chủ lực của đối phương cũng không có đi ra, nếu như tướng lĩnh bình thường, sẽ nghĩ mình tài giỏi, đắc ý quyên mình, hy vọng Bình Điền Thụy sáng suốt chút đi.
"Bên Đại Nghê Quốc thế nào rồi..?" Đại Thành Quốc nguy cơ tứ phía.
Nguyễn Văn Chương hắn quá hiểu cường địch mà Đại Thành Quốc phải đối diện không chỉ có Đại Mao Quốc, mà còn là Quốc gia hùng mạnh hơn Đại Mao rất nhiều, Đại Nghê Quốc.
Nhất cử nhất động của quốc gia này là điều mà các thế lực lớn đều quan sát. Hắn cũng không có ngoại lệ..!
Theo lẽ bình thường, Đại Thành Quốc lâm vào hoàn cảnh khó khăn, ông bạn tốt bên cạnh sẽ không có đứng yên ngồi nhìn thế này đâu.
Thế nào cũng sẽ có hành động. Đâm cho bên mình một đao, chết đi luôn thì càng tốt.
Nhưng là thám tử hồi báo lại tại Tú Nguyên Thành quân đội Đại Nghê không có cử động gì khác thường, điều này làm cho hắn có chút bất an lên.
"Hồi Bệ Hạ..! Đại Nghê Hoàng Đế muốn lấy ra binh lực tấn công Đại Thành..! Nhưng hiện tại y là lực bất tòng tâm..!"
"Ân..! Nói rõ chút..!"
"Bệ Hạ..! Đại Nghê Quốc rất muốn dùng Quần Dương Quân Đoàn tấn công Đại Thành chúng ta, nhưng mà phía Nam của Đại Nghê bị Đại Ngu Quốc uy hiếp, y không thể động dụng cổ lực lượng này ngay bây giờ được..!"
"Đây là điều đã dự đoán từ trước..!"
Nếu hắn đứng tại vị trí của Trần Thủ Đức bên Đại Ngu kia, cũng sẽ không dại gì để cho Đại Nghê Quốc thâu tóm Đại Thành, tiếp sau là Đại Mao, thống nhất Bắc Châu, từ đó tạo cho mình thêm một cường địch quá mạnh tại phía Bắc.
Thú thật ba đại cường quốc còn lại cũng đã đủ cho Đại Ngu mệt mỏi ứng phó, nếu có thêm một bá chủ phương Bắc thêm vào, Đại Ngu không nguy to mới là lạ.
"Nói tiếp đi..! Trẫm nghĩ Ngã Thiên Mệnh sẽ không có chịu bó chân bó tay như vậy đâu..!"
Khi chưa làm Hoàng Đế của Đại Thành này, Nguyễn Văn Chương hắn đánh giá Đại Nghê Quốc là quốc gia có khả năng lớn nhất thống nhất Bắc Châu.
Đó không phải là vì Đại Nghê có lãnh thổ rộng lớn nhất hiện tại ở Bắc Châu, cũng không phải là vì Đại Nghê Quốc binh mã hùng mạnh nhất, mà là vì Đại Nghê Quốc có một tên Hoàng Đế biết nhìn xa, có hùng tâm tráng chí thống nhất thiên hạ như Ngã Thiên Mệnh.
Một người như thế, thấy cơ hội quá ngon ăn trước mắt lại đi bỏ qua, đây không phải là phong cách hành động của ông ta.
"Bệ Hạ anh minh..!" Lý Dương khâm phục Nguyễn Văn Chương từ tận đáy lòng.
Người này quả nhiên không hề đơn giản, có thể đứng tại vị trí của mình suy xét, cũng có thể đứng tại vị trí quân chủ đối địch để suy xét phán đoán nước đi tiếp theo của địch quốc, Hoàng Đế như thế này, đối với lại các quốc gia khác đúng là ác mộng.
"Bệ Hạ..! Đại Nghê Hoàng Đế không khoanh tay ngồi yên. Y là triệu tập Đặc Sứ của Đại Long Quốc cùng Đại Cổ Quốc lại thương lượng đối sách..!"
"Hắn muốn rút ra binh mã tại hai nơi đó để tấn công Đại Thành..!" Nghe âm thanh liền biết trước bài hát.
Vào thời điểm này Ngã Thiên Mệnh triệu tập hai tên Đặc Sứ kia, không ngoài mục đích là muốn ổn định hai đại cường quốc bên kia.
Rút ra binh lực, tấn công Đại Thành, tiếp đà hưng phấn tấn công luôn Đại Mao mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.