Chương trước
Chương sau
"Không có chuyện gì nữa thì đi ra bên ngoài đi.!" Bình Điền Thụy có chút buồn cười nhìn thằng con này của mình.
Tin tức mà nó nói ra lần này không có gì thú vị cả. Trong lòng người nào sáng suốt cũng đều hiểu.
Bệ Hạ quá lợi hại đi, trong khi Vũ Vương lại quá ngu ngốc, trận nội chiến tranh đoạt ngôi vua lần này từ khi mới bắt đầu nhiều người đã nhìn ra được kết quả.
Đó là một trăm phần trăm Vũ Vương sẽ thua. Trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không đừng nên hy vọng.
Nếu mà đã biết được tương lai câu chuyện, còn tiếp tục bàn luận làm gì nữa kia chứ.
"Phụ thân..! Không phải vậy..! Con nghe nói Bệ Hạ đang chọn một vị tướng quân tài giỏi thống lĩnh Thành Hổ Quân dẹp loạn lần này..!"
"Bây giờ rất nhiều vị tướng quân cảm thấy mình có khả năng đều muốn nắm lấy cơ hội làm Đại Tướng Quân của Thành Hổ Quân..!" Cũng không dấu gì lão tía của hắn.
Tướng Quân của bọn họ Nguyễn Du Nhiên cũng đang có ý định nhắm đến cái vị trí kia, mấy ngày nay ngài ấy đang ăn ngủ không yên, nhưng vẫn chưa có tìm ra được phương pháp nào hay cả.
"Ngươi ra ngoài đi..! Đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa..!" Bình Điền Thụy không khỏi có chút buồn cười.
Thành Hổ Quân là chi quân đoàn nào?
Đó là Quân Đoàn mạnh nhất Đại Thành nha..?
Vị trí lãnh đạo quan trọng như vậy, Bệ Hạ sẽ đem nó nắm trong tay, làm gì có chuyện đem nó đưa ra bên ngoài. Cái gương của Nguyễn Hữu Nghĩa vẫn còn rất mới đó nha..!
Chuyện tạo phản của Nguyễn Hữu Nghĩa đã qua một thời gian rồi, nhưng đến hiện tại Bệ Hạ còn chưa có công bố Đô Thống mới của Thành Hổ Quân.
Ngài ấy đã phát đi tín hiệu quá rõ ràng rồi, người nào nhảy nhót thì người đó sẽ phải chết đầu tiên đó nha.
Như hắn đoán không sai, lần này Bệ Hạ sẽ phái ra tâm phúc đại tướng bên cạnh của mình là Nguyễn Chính ra tạm thời nắm Thành Hổ Quân.
Sau khi đem phản loạn dẹp yên, Nguyễn Chính lại trở về làm Cấm Vệ Quân thống lĩnh tiếp thôi.
"Nhưng là cha à..! Ngài..!"
"Cốc..!"
"Ta bảo ngươi đi ra bên ngoài mà..!"
Bình Điền Thụy hiểu ý của thằng con của mình, nhưng chuyện này có thể xảy ra hay là sao đây?
Đồng ý là từ khi vị Tân Hoàng này đăng cơ, một loạt thủ đoạn trấn áp cái củ, xây dựng cái mới làm ra cũng làm cho Bình Điền Thụy hắn có hy vọng rất lớn.
Hắn cũng không phủ nhận dòng máu nóng trong người mình đã bị dập tắt bấy lâu nay lại sống lại, từ những thủ đoạn của vị Bệ Hạ kia, hắn nhìn thấy được Đại Thành Quốc có hy vọng.
Được làm việc cho một vị quân chủ như thế, hắn là mong ước từ lâu.
Nhưng chuyện gì cũng nên thực tế một chút thì tốt hơn, hắn là một tên tướng quân mang tội trong người, bao nhiêu năm qua không người ngó đến.
Thành Hổ Quân Đô Thống lại là một vị trí quá mức đặt biệt, hắn biết mình sẽ không có hy vọng gì cả.
"Haiz.! Để mình nói hết câu liền đuổi mình đi cũng được mà..!" Xoa nhẹ cái đầu một chút, Bình Điền Tiến không khỏi bức xúc lên tiếng.
Vị Tân Hoàng này ngay cả một tên còn đang trong tù vẫn có thể lôi ra làm Hình Bộ Thượng Thư được, cha mình đâu có phạm tội lớn gì đâu.
Bại trận năm xưa chẳng qua là bị gian thần hãm hại, so với những người kia, cha mình vẫn còn tốt chán mà. Với lại hắn nghe được tiếng gió..
"Rầm..!"
"Ây ui..!"
"Bộ không có mắt hay..!"
"Long Bào..! Còn trẻ...!"
"Má ơi..! Phụ thân..! Phụ thân..!"
"Bệ Hạ..! Đó là con trai của Bình Thụy tướng quân tên Bình Điền Tiến..! Hiện đang giữ chức Thập Trưởng tại Mễ Thành Phòng Quân..!" Bên cạnh Nguyễn Chính lên tiếng.
Nguyễn Chính là người đề cử Bình Điền Thụy cho Nguyễn Văn Chương, nên gia thế của Bình Điền Thụy thế nào hắn cũng đã cho người điều tra qua rất rõ ràng.
"Bệ Hạ..!"
"Không có sao..!"
Nguyễn Văn Chương có chút buồn cười, đứa con của Bình Điền Thụy này cũng khá là thú vị, mới gặp hắn thôi liền sợ như gặp quỷ, nhìn lại hắn cũng khá là tuấn tú mà, có cần phải hoảng sợ khi gặp hắn như vậy hay không.
"Bệ Hạ khoan dung..!" Nguyễn Chính trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chính là sợ vị Bệ Hạ này trách phạt sự thất lễ vừa rồi của Bình Điền Tiến, như vậy bao nhiêu công sức của mình bỏ ra đều uổng phí cả rồi.
"Phụ thân.! Phụ thân.!"
"Cốc.!"
"Ta đã bảo ngươi đi ra bên ngoài rồi mà..!".
"Phụ thân..! Không phải..! Không phải..! Bên ngoài...! Bên Ngoài..!"
Bình Điền Tiến lắp bắp, làm sao cũng không nói ra được những gì mình muốn nói, đây là do hắn quá mức khiếp sợ mà ra mà.
"Bên ngoài có chuyện gì..?" Bình Điền Thụy lại một lần nữa khó thở.
Không hiểu sao mình lại sinh ra một thằng con như vậy nữa. Đã từng dạy dỗ nó là dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng không được mất bình tĩnh rồi kia mà.
"Két...!"
"Ngươi là..! Cạch..!"
"Bệ...!"
"Điền Thụy tướng quân..! Bệ Hạ giá lâm..!" Nguyễn Chính thầm buồn cười trong lòng.
Vừa rồi Bình Điền Thụy răn dạy con mình như thế nào thì hắn cũng nghe được, nhưng đến phiên mình thì..
...
"Trận chiến năm xưa tại Nguyên Quận có nhiều điều mờ ám, trải qua An Bộ, Kỹ Bộ liên kết điều tra, phát hiện là do Phan Đình Phong cùng đồng bọn bên trong âm mưu giở trò, nên mới dẫn đến thất bại tại Nguyên Quận, hại Đại Thành ta mất đi cương thổ...!"
"Trẫm biết được Bình Thụy tướng quân trong trận chiến đó bị oan, nên quyết định khôi phục Đô Thống chức vị cho Bình Thụy tướng quân..!"
"Lệnh Bình Thụy tướng quân tạm thời dẫn dắt Thành Hổ Quân, đem Đại Mao Quốc quân đội cùng đám phản tặc đánh khỏi giang sơn Đại Thành, đại sự thành sau sẽ có sắp xếp khác..!"
"Các khanh có ý kiến gì hay không..!" Nguyễn Văn Chương liếc mắt xuống một đám đại thần bên dưới Cần Chính Điện, nhàn nhạt lên tiếng.
"Chúng thần không có ý kiến..! Bệ Hạ thánh minh..!" Văn Võ bá quan bên trong Cần Chính Điện cười khổ.
Cũng giống như phong quan cho các Bộ lần trước, vị Bệ Hạ này có thèm hỏi ý kiến của bọn họ chút nào đâu, tự mình quyết định.
Hành động bá đạo như vậy ai dám đứng ra phản đối. Đây là chuyện đã rồi, phản đối sẽ không có kết quả, phần thiệt sẽ là mình.
Nói nữa hiện tại bên trong triều đình này người của Bệ Hạ nắm tại các vị trí quan trọng đông đảo, dù Chính Vụ Các các đại thần có tổ chức bỏ phiếu biểu quyết, Bệ Hạ cũng sẽ là người chiến thắng cuối cùng mà thôi.
Dù cho kết quả điên cuồng xảy ra, Nội Vụ Các bỏ phiếu bọn họ dành chiến thắng, đừng nên quên Bệ Hạ trong tay còn một quyền phủ quyết trong tay, một khi dùng nó có thể thông qua bất kỳ chuyện gì lớn của đất nước, hay hủy đi bất kỳ chính sự gì mà Hoàng Đế cho là không hợp lệ.
Nói chung Hoàng Đế có quyền lực vô biên, mỗi một vị Hoàng Đế có thể sử dụng ra hết quyền lực của mình hay không, có dám dùng hết hay không đó lại là một chuyện khác.
Người khác bọn họ không biết chứ tay Hoàng Đế này chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đến dị nghị của người đời mà sử dụng thẳng cẳng, đường nào rồi thì đám đại thần như họ cũng sẽ thua thôi.
"Về chuyện Vũ Vương làn phản..! Các khanh có nhận xét gì về chuyện này..?"
"Bệ..!" Kê Khá nhanh nhẩu nhất.
Hắn đã chuẩn bị một bài văn rất dài, đầy đủ chính nghĩa để chỉ trích Nguyễn Văn Vũ, tuy nhiên khi đối diện với ánh mắt của Nguyễn Văn Chương, hắn liền tắt điện.
"Bệ Hạ..! Vũ Vương lòng lang dạ sói, liên kết với ngoại địch, ý đồ tạo phản, phụ lòng Tiên Đế cùng Bệ Hạ tin tưởng..! Thần xin Bệ Hạ hạ chỉ, phế bỏ đi Vũ Vương chức vị của Vũ Vương..!"
Uông Thành là người đầu tiên lên tiếng, hắn không lên tiếng cùng bày tỏ lập trường của mình là không có được.
Vị Bệ Hạ này ngăn cản Kê Khá vạch tội của Nguyễn Văn Vũ, bạn đưa ánh mắt qua phía những người như hắn đây, ý nghĩa quá rõ ràng.
Nếu mà hắn còn không biểu lộ thái độ, cái mũ tạo phản cùng Nguyễn Văn Vũ chắc chắn sẽ bị đậy lên đầu hắn đây, con đường ra Pháp Trường của hắn là nhanh hơn Nguyễn Văn Vũ rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.