Tài trí, võ công, mưu lược, dùng binh..! Lý Hiên hắn từ nhỏ đã được rèn luyện trong môi trường tốt nhất. Hắn cũng tinh thông những thứ này nhất. Đây là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công tại thời loạn thế này. Hắn tự nhận so với tên Hoàng Đế Giả chỉ biết quát mắng ra lệnh cho Lý Dương kia, hắn mạnh hơn y gấp trăm lần. Chỉ cần Lý Dương cho hắn một cơ hội. Chỉ cần Lý Dương chịu dừng lại nhìn hắn một chút. Hắn có thể đem cả thiên hạ này đặt vào trong tay của Lý Dương mà. Thù của Lý Dương hắn cũng có thể trả được..! Nhưng mà tại sao...? Đến bây giờ một cơ hội nhỏ Lý Dương cũng không cho hắn chứ..? ... "Tại sao...! Nói ra lý do của Khanh cho Trẫm nghe thử..!" Nguyễn Văn Chương không vui không buồn lên tiếng hỏi. "Bệ Hạ..! Những năm qua vì muốn làm suy yếu Đại Thành Quốc chúng ta, Đại Nghê Quốc đã thực hiện chính sách siết chặt quản lý quặng sắt rất là lợi hại..!" "Thần nhiều lần nghĩ cách, nhưng vẫn là không thể nào tìm được tiếng nói với lại đám người Đại Nghê Quốc kia..!" Lý Đồng Quý trần tình. Hắn làm Thương Bộ Thượng Thư của Đại Thành. Mười mấy năm qua Đại Thành thiếu quặng sắt hắn là người biết rõ ràng hơn ai cả. Nhưng biết là một chuyện, có thể hóa giải được cơn khát sắt thép của Đại Thành hay không lại là chuyện khác. Trên phương diện thương mại, hắn nhiều lần đại diện cho Đại Thành Quốc đến thương thảo. Nhưng lần nào cũng mặt xám mày tro đi trở về, đối với chuyện này, hắn có lòng mà chẳng giúp được gì. "Nói cũng có lý..!" "Đúng vậy thưa Bệ Hạ..!" Lý Đồng Quý lau nhẹ mồ hôi trên trán. Xem ra vị Bệ Hạ này cũng rất là thông tình đạt lý nha, chịu khó nghe lời thật, thấu hiểu điều khó xử của quan lại bên dưới. Không có như bên ngoài đồn đại là bá đạo khó gần như vậy. "Đồng Quý khanh gia..!" — QUẢNG CÁO —
"Có vi thần..!" "Trẫm cho Khanh một tháng thời gian, trong thời gian này...! Trong một tháng này, bằng mọi thủ đoạn Khanh phải nghĩ ra được cách gì đưa quặng sắt từ Nguyên Quận về đây..!" "Nếu như không làm được, vậy chứ vị Thương Bộ Thượng Thư của khanh cũng không cần làm nữa..!!" "Bệ..! Bệ Hạ..!" Gì kia, có một tháng thời gian mà muốn hắn giải quyết nan đề mười mấy năm qua chưa ai giải được, như vậy lấy mạng của hắn đi thì hay hơn...! Lý Đồng Quý trong lòng gầm thét. Hắn trong lòng vừa rồi còn khen tên Hoàng Đế này hiểu rõ lý lẽ, thông cảm với nỗi khổ của quan lại bên dưới đâu. Bây giờ sao lại trở mặt nhanh chóng vậy rồi hả. "Thần..! Thần Lý Đồng Quý tuân lệnh..!" Tay Hoàng Đế này vừa rồi là liếc ra bên ngoài nhìn Cấm Vệ Quân với ánh mắt chứa đầy sát ý. Lý Đồng Quý hắn hiểu là sẽ không có thương lượng con đường sống. Một là mình trong vòng một tháng đưa được quặng sắc về đây, hai là giao ra chức vị Thương Bộ Thượng Thư. Thậm chí cả cái mạng của mình. Không còn con đường nào khác, nếu hắn còn kỳ kèo, thứ chờ hắn là thanh đao sắc bén của đám người Cấm Vệ Quân bên ngoài kia. Là phải chết ngay lập tức đó nha. "Bệ Hạ..! Thật ra Đồng Quý đại nhân cũng có nổi khổ của riêng mình..!" Lý Dương nhìn thấy Lý Đồng Quý thất thỉu đi ra bên ngoài Ngự Thư Phòng, đâu đó hắn cũng có sự đồng cảm cho vị Thượng Thư đã không còn nhỏ tuổi này. Gặp một tay Hoàng Đế không nói đạo lý như Nguyễn Văn Chương, xem ra y đã xui xẻo tận mạng rồi. "Hắc..! Nổi khổ..! Chỉ là một đám muốn dành vị trí nhưng không muốn làm việc..!" Nguyễn Văn Chương cười lạnh một tiếng, những người như Lý Đồng Quý, thế giới củ hắn nhiều lắm, loại ăn bám uống máu không muốn làm này hắn không cần cũng được. "Lý Dương..! Khanh có muốn cùng Trẫm cược một ván hay không..?" Nguyễn Văn Chương đầu óc xoay chuyển, trên miệng nở một nụ cười gian trá. "Bệ Hạ..! Không biết ngài muốn cược chuyện gì, còn có vật đặt cược là cái gì..?" Lý Dương phải rào trước đón sau một chút. — QUẢNG CÁO —
Nếu không ổn mình có thể không tham gia, mù mờ nghe theo lời tay Hoàng Đế ăn thịt người không nhả xương này có mà chết sớm a. "Lần này chúng ta lấy chuyện của Lý Đồng Quý ra cược đi..!" "Là Đồng Quý Thượng Thư giải quyết quặng sắt trong vòng một tháng chuyện sao..?" "Không sai..! Chính là chuyện này..!" "Vậy ngài muốn cược như thế nào..?" Lý Dương nhìn xung quanh, đúng là không có ai. Hắn quan sát Mã Tiến cũng đã rời khỏi mới dám cùng Nguyễn Văn Chương nói, chứ nếu không đem một vị Thượng Thư ra đánh cược, chuyện này truyền ra bên ngoài sẽ hết sức không hay. Hắn còn bị đâm người kia phỉ nhổ, còn đắc tội không nhẹ với Lý Đồng Quý. Tay Thượng Thư đó sẽ không dám đi tìm Bệ Hạ tính sổ, nhưng tìm hắn lại không có vấn đề gì. "Trước khi cược Trẫm muốn hỏi Khanh..! Khanh có tin tưởng trong vòng một tháng Lý Đồng Quý có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không..!" "Bệ Hạ.!. Chuyện này rất khó xảy ra..!" Lý Dương không càn suy nghĩ dứt khoát trả lời. Hắn nắm Hổ Tử Vệ, cũng đã cho Hổ Tử Vệ đi vào sâu bên trong Đại Nghê Quốc thu thập tin tức, nên liền biết Đại Nghê Quốc đối với chuyện khống chế quặng sắt chặt chẽ như thế nào. Mười mấy năm qua Lý Đồng Quý không có cách gì làm được đó là chứng minh rõ ràng nhất. Chuyện mười mấy năm làm không được, bảo có thể giải quyết trong một tháng, nói gì hắn cũng không tin. Đôi khi hắn còn nghĩ vị Bệ Hạ này bất mãn với những Quý Tộc như Lý Đồng Quý, nên mới ra nan đề này để đuổi Lý Đồng Quý về quê như cái cách ngài ta cho Âm Tư Cô nghĩ cũng nên. "Trẫm thì tin tưởng Lý Đồng Quý sẽ làm được..!" "Vậy Bệ Hạ muốn đánh cược như thế nào.?" Lý Dương gấp gáp, cơ hội khó có được, hắn phải tận dụng một chút mới được, rất ít khi vị Hoàng Đế này bỗng dưng ngu đột xuất như thế này. Nếu như Nguyễn Văn Chương mà biết Lý Dương trong lòng đang mắng hắn ngu ngốc, hắn chắc chắn là sẽ đem Lý Dương ra bên ngoài ngũ mã phanh thây mất, tiếc là hắn cũng không có thuật đọ tâm, nên Lý Dương vẫn sống rất khỏe. "Vậy đi..! Nếu như Trẫm thua, sẽ cho Khanh một yêu cầu, sau này Khanh muốn Trẫm giúp đỡ cái gì, Trẫm sẽ vô điều kiện giúp Khanh một lần..!" "Bệ Hạ..! Ngài không có nói đùa chứ..?" Lý Dương trợn trừng mắt. Có thể để Hoàng Đế làm cho mình một chuyện, vậy xem như một điều ước rồi, nhất là người hứa với hắn là Nguyễn Văn Chương. Người mà hắn đánh giá cao nhất có thể thống nhất được thiên hạ, nếu như để cho vị Chí Tôn tương lai của thiên hạ trợ giúp mình làm một chuyện, thế gian này có chuyện gì mà hắn không làm được. — QUẢNG CÁO —
"Vua không nói chơi..!" "Lý Dương thất lễ, xin Bệ Hạ tha tội..!" Lý Dương rùng mình một cái, hắn giờ mới để ý là Nguyễn Văn Chương đang mang Hoàng Bào, ngồi trên Long Ỷ, đây là Thành Thánh Tông chính hiệu, đi nghi ngờ lời nói của Hoàng Đế, bộ hắn chán sống rồi hay là sao đây. "Đứng lên đi..!" "Tạ ân Bệ Hạ..!" Lý Dương đứng lên, cũng là thu liễn rất nhiều, không dám quá tùy tiện như trước nữa. "Nếu như Khanh thua..! Xem nào..!" Nguyễn Văn Chương quan sát Lý Dương từ trên xuống dưới, cái này làm cho Lý Dương gương mặt đỏ gay, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống bên dưới. "Bỏ đi..! Nghĩ đến khanh cũng không có gì, nếu như khanh thua, đền bù ba tháng tiền lương là được rồi..!" Một tên giang hồ thảo khấu, xuất thân của Lý Dương hắn là đã có nghe nói qua, nghèo rớt mồng tơi, có cái gì đứng giá hắn quan tâm đâu chứ. "Bệ Hạ..! Cái này..!" "Đây là cái gì..?" Từ khi đi vào Ngự Thư Phòng đến nay, hắn thấy Lý Dương cứ ôm cái hộp kia suốt, nhìn như rất là quý trọng một dạng. Hắn cũng là hiếu kỳ, muốn xem bên trong có chứa cái gì nha. "Bệ Hạ..! Đây là vật gia truyền của vi thần, xin đem nó ra làm vật đặt cược đi..!" Lý Dương đem chiếc hộp gỗ đặt trước bàn của Nguyễn Văn Chương, sau đó lui đi ra. Người ta đem một lời hứa của quân vương ra đặt cược, giá trị liên thành, bên mình cũng không thể tay trắng, chiếm tiện nghi của đối phương đúng không. ... P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đánh giá truyện, cầu đề cử, cầu nhận xét góp ý chân thành từ phía các bạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]