Chương trước
Chương sau
"Được..! Khanh dẫn Tào Hòa ra bên ngoài đi..!"
Nguyễn Văn Chương nhìn chằm chằm Nguyễn Chính một lúc, cũng liền nhượng bộ lui binh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi ngồi lên cái ngôi vị Hoàng Đế này, hắn phải chịu thua một người, cũng không thể làm gì một người.
Nhưng nghĩ lại chuyện này nên vui hơn buồn, có một trung thần tận tâm với chủ như Nguyễn Chính, xem như là phúc của hắn đi.
"Bệ Hạ quả thật can đảm hơn người..! Tuy nhiên...!"
"Xẹt.!"
"Trẫm vẫn nhìn nhầm sao..?"
Nguyễn Văn Chương nhìn cây trâm cài tóc chỉ tại nơi cổ họng của mình, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
Là hắn quá tự tin, cũng quá tự ngạo. Không có đặt Tào Kinh vào trong mắt.
Nhưng nó đi cũng phải nói lại, có ai ngờ một người đã sắp xuống mồ như Tào Kinh, lại có thân thủ nhanh đến mức độ như thế kia.
Ngay cả người từng luyện qua vài đường cơ bản võ học như hắn cũng không thể phản ứng kịp.
"Rầm..! Rầm..!"
"Tào Kinh..! Nơi đây đã bị bao vây chặt chẽ..! Ông lập tức thả Bệ Hạ ra, nếu như không, tuyệt đối không có mạng rời khỏi nơi này..!"
Nguyễn Chính vừa kinh hãi vừa giận dữ phá cửa xông vào.
Hắn cũng lường trước được sự nguy hiểm của Tào Kinh, nên dù bên ngoài hắn vẫn luôn chú ý bên trong này mọi động tĩnh.
Nhưng tiếc là hắn vẫn chậm một bước.
"Nguyễn Chinh Thống Lĩnh..! Ngài có thể thử xem cung tên trong tay của đám binh sĩ của ngài nhanh hơn, hay cây trâm trong tay lão phu nhanh hơn..!"
Tào Kinh quay đầu nhìn lại.
Thế trận đúng là có chút đồ sộ, năm mươi người mang cung tiễn nhắm về phía mình, bên ngoài là mấy trăm Cấm Vệ Quân đao kiếm chờ sẵn.
Trận thế này đừng nói là hắn bây giờ suy yếu, dù toàn thịnh lúc trước hắn cũng chỉ có nước uổng mạng.
Cấm Vệ Quân những năm tháng qua đúng là có tiến bộ.
"Tào Kinh..! Ngài đừng có làm bậy, có chuyện gì có thể từ từ nói..!"
Nguyễn Chính rùng mình một cái, ra hiệu cho đám binh sĩ bên dưới không được manh động, công phu của Tào Kinh hắn là biết quá rõ ràng mà.
"Nguyễn Chính..! Khanh dẫn người lui ra bên ngoài hết đi..!"
"Bệ Hạ..!"
"Được rồi.! Hộ Quốc Công chỉ muốn cùng trẫm vui đùa một chút, sẽ không có chuyện gì..!"
Nguyễn Văn Chương có chút không kiên nhẫn, phất nhẹ tay một cái, như để chứng minh mình không có chuyện gì.
Hắn rời ghế rồng của mình đi đến phía trước mấy bước, quả nhiên Tào Kinh cũng không hề làm gì Nguyễn Văn Chương.
"Tất cả lui ra..!"
Nguyễn Chính nhìn thấy đầy đủ, hắn trong lòng không tin tưởng lắm, nhưng mà Nguyễn Văn Chương cách Tào Kinh gần như vậy, nếu Tào Kinh muốn ra tay, mình đúng là không thể làm gì.
"Cạch..! Khục..!"
"Bệ Hạ trấn tĩnh hơn người..! Thần xin bái phục..!"
"Không phải trẫm trấn tỉnh hơn người, mà trẫm biết rõ, Hộ Quốc Công sẽ không có khả năng làm hại trẫm..!"
Nguyễn Văn Chương cười nhạt.
Tào Kinh cũng là người trọng tình, nếu không ông ta sẽ không mang thân tật nguyền đến Hoàng Cung nơi này gặp hắn.
Nếu làm hại hắn, chẳng những Tào Kinh, mà toàn bộ Tào gia sẽ chôn cùng, Tào Kinh không dám đánh cược như thế đâu...
Huống gì...
"Bệ Hạ nói không có sai..!"
"Cũng phải cám ơn Hộ Quốc Công vừa rồi đã dạy cho trẫm một bài học..!"
Nguyễn Văn Chương thật sự ôm quyền cảm ơn.
Tào Kinh vừa rồi hành động muốn nói cho hắn biết, hắn là Hoàng Đế. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải ưu tiên đặt an nguy của mình lên hàng đầu.
Không được tin tưởng vào ai hay bất kỳ sự vật nào.
Bài học này đối với hắn rất đáng giá.
"Bệ Hạ..! Vậy bài học lần này có thể cứu được bao nhiêu mạng người của Tào gia..!"
"Ha ha ha..! Hộ Quốc Công đúng thật rất biết nói đùa..!"
Uy hiếp Thiên Tử đó là tội tru di cửu tộc, tên Tào Kinh này còn muốn lợi dụng chuyện này cứu người Tào gia, đúng là khôi hài quá mà.
"Bệ Hạ..! Tại phía Đông Mễ Thành Tào gia thần có năm trăm binh sĩ, chỉ cần ngài bỏ qua cho Tào gia, số binh sĩ này hoàn toàn sẽ thuộc về ngài..!"
Tào Kinh biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, hắn phải nhanh chóng đi vào chính sự ngay thôi.
"Hộ Quốc Công..! Trước đào tạo tử sĩ, sau đào tạo binh sĩ, xem ra dã tâm của Tào gia khanh thật không hề nhỏ a..!"
Nguyễn Văn Chương giật mình không hề nhẹ.
Năm trăm binh sĩ như lời của Tào Kinh nói chắc cũng là binh sĩ tinh nhuệ, tố chất không hề kém cho Thành Hổ Quân đâu.
Nếu như nhân lúc triều đình hỗn loạn, thế cục rối rắm, dựa vào năm trăm binh sĩ này, thêm vào uy vọng của Tào Kinh, Tào gia hoàn toàn có thể làm nên chuyện.
Tào Kinh đã sớm đào tạo số binh sĩ này, điều này chứng minh được Tào Kinh cùng Tào gia cũng có mưu đồ rất lớn, không như bên ngoài trung nghĩa mà Tào Kinh vẫn thường thể hiện đâu.
"Bệ Hạ..! Không dám giấu gì ngài, thiên hạ loạn lạc..! Thời thế thay đổi..! Thần cũng là phải tính đường lui cho Tào gia..!"
Trước mặt người thông minh, không cần thiết phải nói chuyện vòng vo làm gì.
Tào Kinh hắn liều cả cái mạng, ban đầu cũng là nhìn thấy tương lai huy hoàng của Đại Thành dưới thời của Nguyễn Văn Thành.
Nhưng có ngờ đâu, sau khi Nguyễn Văn Thành mất, Đại Thành lại nhanh chóng suy vong đến như thế.
Đại Thành đã không còn hy vọng, hắn cũng không hề mong muốn gia tộc họ Tào tồn tại mấy trăm năm nay cũng tiêu đời chung, nên hắn mới bắt tay chuẩn bị.
"Và khi biết Tào Hòa tham ô bán nước, hãm hại trung lương, Tào Kinh khanh biết, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ có phải hay không..?"
Nguyễn Văn Chương hắn sau khi đọc tình báo về tội trạng của Tào Hòa kia, hắn đã nghi ngờ từ lâu.
Tào Hòa chỉ là một tên Kỹ Bộ Thượng Thư, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như thế không lý nào triều đình không biết cho được.
Nhưng đến khi Nguyễn Văn Thanh qua đời, ông ta không biết gì cả đó là sự thật, ngay cả Nguyễn Văn Chương hắn, nếu không vì tình cờ, cũng không thể nào phát hiện ra được những thứ này.
Hắn nghĩ có thể làm được đến trình độ nước chảy không lọt kia, tất phải có sự giúp đỡ của một tổ chức có ảnh hưởng cực lớn, người đứng sau nó cũng là một nhân vật lợi hại bật nhất.
Ở Đại Thành Quốc này không có mấy người làm được. Có lý do giúp đỡ Tào Hòa thì chỉ có một người, đó là Tào Kinh thôi.
Mọi chuyện đều do Tào Kinh làm chủ, Tào Hòa chỉ là một con rối không hơn không kém, thậm chí y cũng chẳng biết gì chuyện cha mình sắp xếp cả. Đây mới thật sự là trùm cuối nha.
Hắn cũng chờ mong khi thiên hạ biết, người mà bọn họ luôn cho là anh hùng số một, lại là chủ mưu đằng sau bán nước hại dân, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây.
"Đúng vậy..! Bệ Hạ..!"
Ai không có mộng làm Hoàng Đế, Tào Kinh hắn cũng vậy.
Hắn không có thời gian làm, vậy thì để lại cho con cháu của mình thôi, cũng không có gì khác biệt.
Thời loạn thế này mà còn nghĩ đến chuyện lo cho người khác, tận trung báo quốc, như vậy là thằng ngu, sẽ chết càng nhanh.
"Vốn dĩ kế hoạch này rất là thuận lợi..! Nhưng thần không thể ngờ nó lại ra biến số..! Biến số đó chính là ngài..!"
Chuyện Phan Đình Phong thay đổi di chiếu hắn biết.
Chuyện Phan Đình Phong là nội gián của Đại Nghê Quốc hắn cũng biết luôn.
Thậm chí kế hoạch của Phan Đình Phong thế nào cũng không qua được mắt của hắn.
Hắn không ngăn cản, còn bên trong tối góp gió thổi lửa, giúp đỡ Phan Đình Phong hết sức, để y tạo ra cục diện càng hỗn loạn càng tốt.
Đến sau cùng hắn sẽ đứng lên, lấy danh tiếng của mình chấn nhiếp tất cả, chấp chưởng Đại Thành.
Nhưng hắn không thể ngờ đến, người mà hắn đẩy lên làm Hoàng Đế bù nhìn lại là một người quá đỗi thông minh, còn cực kỳ quyết đoán.
Ngay từ giây phút Nguyễn Văn Chương cho người đưa Phan Đình Phong rời đi, hắn đã cảm giác không được ổn.
Đến khi Lệnh Giới Nghiêm cùng Phủ Thừa Tướng bị niêm phong, hắn hiểu thời thế đã đổi thay.
Đại Thành này sẽ không còn suy tàn như trước nữa, nếu mình còn chống lại, như vậy kết quả sẽ đưa Tào gia đi vào con đường diệt vong thật sự.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.