Úc Thanh không tìm được Ngụy Triêm Y ở trong trại nuôi ngựa, dựa theo nhân viên miêu tả thì sau khi cô và một đám tiểu thư nhà giàu một trước một sau đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã rời khỏi trại nuôi ngựa rồi, dáng vẻ nhìn qua khá vội vàng. 
Trực giác làm Úc Thanh ý thức được chuyện này không có đơn giản như vậy, có lẽ Ngụy Triêm Y đã biết được cái gì đó từ miệng đám tiểu thư kia rồi. 
Anh lập tức rời đi, một mình lái xe tới nhà cô. 
Từ khi bọn họ gặp lại tới giờ, anh vẫn luôn cẩn thận tránh không để cô biết được những chuyện đó, tất cả đều đã qua rồi, đây cũng chẳng phải chuyện đáng để nhắc tới, kể cả chính anh cũng tận lực không nhớ lại nữa. 
Ba năm đau cũng đau rồi, một mình anh chịu đựng là được, cô đã từng bị anh làm tổn thương một lần, lần thứ hai này anh nhất định phải nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngàn kiều vạn sủng để bù đắp. 
Úc Thanh gọi điện thoại cho Ngụy Triêm Y, nhưng điện thoại cô lại tắt máy. 
*** 
Ngụy Triêm Y đang ở trạm xe bus chờ chiếc xe bus chở khách tới ngôi chùa miếu trên núi kia. 
Đại khái là do duyên phận, thế mà lại gặp lại bác tài xế lái chuyến xe bus năm đó. 
Lần trước cùng gặp cướp trên xe, cũng coi như là đã cùng nhau trải qua sinh tử, đối với ai cũng đều là ký ức khó quên, tài xế đương nhiên cũng còn nhớ rất rõ, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan/3416111/chuong-36.html