Ngụy Triêm Y liều mạng muốn cướp lời nói đầu tiên để giải thích, đang tự hỏi xem nên nói thế nào để cứu vớt lại hình tượng của mình. Cô thử đứng thẳng người, nhưng dù có muốn giữ phong độ thỏa đáng thì đau đớn trên eo cũng làm cô nhịn không được lộ ra biểu tình thống khổ. 
Úc Thanh đã đi tới. 
“Anh làm gì, anh đừng có tới đây!” Ngụy tiểu đáng thương đỡ thắt lưng lui về sau, bước chân không tiện, hơn nữa trên eo đau nhức làm cô có hơi lảo đảo, “Anh đừng có bắt nạt thương binh nhá, tôi nói cho anh biết…” 
Anh cúi người bế cô lên, tránh đi eo của cô, cánh tay anh vòng dưới mông cô, giống như tư thế ôm em bé, Ngụy Triêm Y duỗi tay chống lên vai anh, Úc Thanh ngước mắt, cười mà không nói. 
Ngụy Triêm Y cân nhắc nụ cười này của anh, cứ cảm thấy phần nhiều là anh đang cười nhạo cô, cô bị ôm vào trong phòng ngủ. 
Ngụy Triêm Y:? 
“Vào phòng ngủ làm gì?” 
“Hình như em bị trật eo rồi, cần nghỉ ngơi.” 
Anh cẩn thận đặt cô lên giường, Úc Thanh cúi người muốn xem eo cô. 
Ngụy Triêm Y nắm lấy tay anh: “Ê!” 
Anh cười: “Anh xem một chút thôi, có đau hay không?” 
“Vẫn ổn, anh cách xa tôi ra.” 
Úc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhìn thấy anh lại sợ như vậy sao?” 
Ngụy Triêm Y nằm lên giường, cuốn chăn trùm kín người: “Sao anh lại ở nhà tôi?” 
“Giúp việc.” 
“…” 
“Anh là giúp việc của tôi?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan/3415924/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.