Ngụy Triêm Y không cần nghĩ cũng biết lý do Úc Thanh ở chỗ này, nhất định lại là mấy “con chó săn” trong nhà truyền tin cho anh rồi. 
“Không có anh, tôi sống rất rất tốt.” 
Thần thái cô bình tĩnh, một lần nữa lấy lọ nước tương khác từ trên kệ bỏ vào trong xe đẩy, đẩy xe đụng vào chân anh một cái: “Tránh ra.” 
Úc Thanh đi theo bên cạnh cô, Ngụy Triêm Y lại cúi đầu xem điện thoại, Úc Thanh bỗng nhiên khẽ kéo cô một cái. 
“Cẩn thận.” 
Cô quay đầu xem, một người phụ nữ có thai đang ôm con nhỏ đi ngang qua, Ngụy Triêm Y vội vàng đẩy xe lùi vào một chút, người phụ nữ mỉm cười nói cảm ơn. 
Nhìn người ta đi xa, thanh âm của Úc Thanh kéo thần hồn cô trở về. 
“Triêm Triêm của anh thật tốt bụng.” 
Ngụy Triêm Y cười lạnh: “Tôi chẳng phải người tốt lành gì.” 
Cô cũng không biết từ trước tới nay mình có bao giờ biểu hiện ra hai chữ “tốt bụng” hay không nữa. 
Nói thật lòng, ngay cả cô cũng cảm thấy gần đây bản thân quá mức tùy hứng làm bậy. 
Sở dĩ như vậy là muốn dùng cách này để ép Úc Thanh lui lại, hơn nữa là bởi vì khúc mắc còn ở đó, cô cũng không biết nên dùng thái độ nào để đối đãi với anh. 
“Ban nãy suy nghĩ cái gì?” 
Ngụy Triêm Y đẩy xe đi, “Suy nghĩ mang thai thật khó, trong ngực ôm một đứa, trong bụng chứa một đứa, làm phụ nữ quá phiền phức.” 
“Rồi sẽ có ngày em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan/3398169/chuong-31.html