Ánh sáng không quá rõ ràng, Úc Thanh ngồi trong xe nhìn cô. 
Trong khoang xe rất lớn, cũng rất tối, ánh sáng từ đèn đường xuyên vào vẫn không chiếu sáng được cả người anh, chỉ có vài tia sáng rải rác dừng ở trên ngón tay tái nhợt thon dài của anh, thanh lãnh như ngọc. 
Úc Thanh cũng không thúc giục, dường như đang đợi cô suy xét. 
Ngụy Triêm Y rất nhanh đã thu lại ánh mắt đánh giá, cô cho rằng đêm nay Úc Thanh sẽ không gặp lại mình, nhưng mà anh lại tới, còn tới một cách trùng hợp như vậy, ừm… vậy có nghĩa là ngay từ đầu anh cũng không có rời đi, hoặc là… vẫn luôn ở đây quan sát cô? 
Ngụy Triêm Y rất nhanh đánh giá từng chi tiết một ở trong lòng một lượt, lông mi cô rũ xuống, cười nhẹ lên liền có một loại xinh đẹp ôn nhu mảnh mai, cô đã từng tập luyện trước gương không biết bao nhiêu lần rồi, cũng đã đủ thể hiện được hết ý tứ đắn đo của một cô gái “thanh thuần”. 
Quả nhiên, thần sắc của Úc Thanh hơi trầm xuống. 
Ngụy Triêm Y: “Sao có thể không biết xấu hổ mà phiền anh Úc như vậy được, em bảo bạn em tới đón là được ạ.” 
Úc Thanh cười nhạt không nói, Triệu Diệu xuống xe mở cửa, mặt không chút biểu cảm nói: “Cô Ngụy, mời lên xe.” 
Đây là không cho từ chối sao. 
Ngụy Triêm Y khẽ cắn môi, như đang suy xét. 
Trời mưa, dưới ánh đèn mờ mờ, mỹ nhân sườn xám rung động lòng người, thực sự là cảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan/3398141/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.