Vào ngày lễ Giáng Sinh, trời đổ tuyết dày đặc.
Chỉ trong một đêm, cả thế giới được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng vô tận, đẹp đến nao lòng.
Ninh Chu mở cửa sổ khách sạn thì có một luồng khí lạnh ập vào mặt, kèm theo những bông tuyết bị gió thổi bay vào theo.
Ninh Chu đưa tay đón lấy, khi bông tuyết gặp lòng bàn tay ấm áp, nhanh chóng hóa thành chất lỏng.
"Tuyết rơi rồi."
Ninh Chu là người phương bắc, không phải cậu chưa từng thấy tuyết, chỉ là Tưởng Hàng Đình mới tới đâu một ngày thì có tuyết rơi, vì thế mà trận tuyết này có ý nghĩa rất đặc biệt.
Tưởng Hàng Đình ôm lấy Ninh Chu từ đằng sau, tay hắn bao trọn tay cậu, mười ngón hai người đan vào nhau. Cảm nhận được hơi lạnh từ lòng bàn tay Ninh Chu, Tưởng Hàng Đình cau mày rồi kéo cậu vào trong phòng.
Tay kia đóng cửa sổ lại.
"Quá lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm bây giờ."
Ninh Chu ngoan ngoãn đáp lại, nắm chặt tay của Tưởng Hàng Đình.
Đến giữa trưa, tuyết dày cuối cùng cũng ngừng rơi.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tương đương với ngày Tết của đất nước này nên ngoài đường rất nhộn nhịp.
Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ, không thể cứ ở trong phòng khách sạn mãi được nên Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình định ra ngoài đi dạo.
Vì đang ở nước ngoài nên Ninh Chu không sợ sẽ bị fans nhận ra, không cần phải cải trang che mình. Cậu và Tưởng Hàng Đình bước dạo trên con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan-ngoan/3490172/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.