Thiếu niên đẩy cửa ra, cánh cửa cũ kêu cọt kẹt lung lay như sắp đổ.
"Ông già, cơm đâu?" Thiếu niên nghênh ngang đi đến bàn ăn ngồi xuống, mặt mày đầy vẻ chán ghét căn nhà cũ kỹ mà cậu ta đã sống hơn mười năm.
"Ông già" trong miệng cậu ta chính là bố của cậu ta, người không biết còn tưởng là giúp việc cho nhà cậu ta đấy.
Ông già đầu bạc trắng, lưng gù, dáng vẻ rụt rè.
Ông chỉ vào bếp gas nói: "Đang hâm nóng trong nồi cho con."
Thiếu niên ngồi như một vị Đại Phật, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Bê ra đây cho tôi."
Ông già phải dừng việc đang làm lại, lê chân đi chuẩn bị cơm trưa cho thiếu niên kia.
Lúc đặt bữa trưa xuống trước mặt cậu thiếu niên, ông không khỏi lẩm bẩm: "Tối hôm qua con đi chơi ở đâu vậy? Sau này nhớ về sớm chút......"
Thiếu niên sốt ruột cầm đũa vẩy vẩy tay với ông: "Đã biết đã biết, nhanh cút đi!"
"Sao con lại nói chuyện với bố mình như vậy?" Ông già đứng thẳng lưng, cố gắng thể hiện sự uy nghiêm của một người bố.
Cậu ta nhét một miếng thịt vào mồm, nhồm nhoàm hét lên: "Mẹ, bố đánh con."
Trong văn phòng chỉ có 2 người là Ninh Chu và Trần Kính Khải, đoạn tập diễn của họ đến đây là hết, nhưng cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một người phụ nữ bước vào.
Gương mặt người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp, nhưng tóc của bà lúc này trong có vẻ hơi bù xù, lúc đi vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-vo-ngoan-ngoan/2788953/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.