Chương trước
Chương sau
Trước mắt cô giờ là một màu đen tối, cô sợ hãi, khóc lên, từng tiếng nấc như cào xé không gian nơi đây.

Cô có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, mở mắt thì thấy Gia Khánh ở ngay bên cạnh. Cô vui mừng ôm chặt lấy anh. Phải rồi, hơi ấm này, bờ vai này là thứ mà cô cần nhất bây giờ.

Được một lúc, khi những suy nghĩ trở về với bộ não tê dại, Ân Di giật mình buông Gia Khánh ra.

“À… ờ… xin lỗi.” Mặt cô thoáng nét bối rồi.

“Về thôi.” Gia Khánh nắm tay cô đỡ cô đứng dậy, anh vẫn vậy không chút cảm xúc.

Ân Di ngây ngô nhìn Gia Khánh. Anh ta vừa nói gì? Về?

“Anh biết đường về?”

“Ừ…” Gia Khánh trả lời một tiếng “ừ” sau đó quay người bước đi.

Trong khung cảnh nắng ấm chan hòa, hình bóng anh hiện lên trong một nền rừng cây um tùm, với cỏ lá xung quanh, y như bức phù điêu đẹp đẽ. Ân Di ngây người một lúc rồi cùng nhanh chân theo anh.

Nhưng ý trời không phải lúc nào cũng đúng như ta mong đợi, hay thật, chân cô đau đến nổi không thể nhấc lên.

“A…” Ân Di khẽ rên một tiếng. Gia Khánh khẽ nhíu mày, nhìn cô trong bộ dạng “dở khóc dở cười”, anh không nghĩ nhiều, tiến lại bế xốc cô lên.

Ngạc nhiên, không thể ngờ nổi, có chút ấm áp, lại có chút lạnh cóng, có chút hạnh phúc lại có chút sợ sệt là những cảm giác ngay bây giờ của cô.

Ôi mai gót, chuyện gì đang xảy ra? Gia Khánh, anh… anh ấy ôm cô, anh ấy bế cô.

Mặt ai đó đã ửng đỏ từ lúc nào.

Cơn đói cào xé tận tâm can, cả anh và cô đều không ăn gì kể từ ngày rơi xuống vực. Trải qua bao nhiêu khốn khó, anh dường như đã mở lòng với cô hơn một chút. Nhưng mà chuyện này bây giờ không quan trọng, quan trọng là bây giờ cô và anh đang lạc tại một nơi “khỉ ho cò gáy”. Xung quanh toàn là cây và cây, cô và anh đã đi theo con đường mòn, nhưng đường mòn cứ nối tiếp đường mòn, không thể nào tìm được lối ra.

Gia Khánh đặt Ân Di xuống đất, cô thật sự không cam lòng, anh đã cõng cô suốt ngày nhưng không hề vang hay trách móc một tiếng. Nói là anh đã mở lòng với cô, nhưng suốt ngày anh vẫn không nói gì trừ khi cô hỏi hay bắt chuyện.

“Anh… bây giờ trời tối rồi, làm sao bây giờ,chúng ta đã hai ngày không ăn.”

Ân Di mệt mỏi lên tiếng, nhìn Gia Khánh trong bộ quần áo rách bươm, lấm lem bùn đất, đầu tóc rũ rượi che đi khuôn mặt nhợt nhạt. Trông anh vẫn giống như một thiên thần không cánh, lỡ sa ngã rơi xuống trần gian.

“Ở… đây chờ tôi.” Nói rồi, Gia Khánh tiến về phía trước, một lúc đã khuất dạng. Một lúc sau lại quay lại với một vài quả chín trên tay.

Anh đưa cho Ân Di, cô cảm thấy như ngập tràn hạnh phúc. Anh là một con người sống rất cao ngạo, lại vô cảm, nhưng trong tình huống này, ở bên anh, cô thấy thật hạnh phúc.

“Lúc nãy khi trèo lên cây hái số quả này, tôi thấy có một con đường cao tốc, chúng ta theo đó tìm lối về.”

Gia Khánh nhìn cô.

“Thật sao? Vậy… tốt quá rồi.” Ân Di hớn hở, cảm giác như có một luồng ánh sáng hóa thành tia hy vọng kéo cô và anh khỏi nơi địa ngục tối tăm.

Bảo Anh suốt ngày không ăn gì? Cô cứ khóc, khóc đến lúc mệt lử lại thiếp thì, tỉnh dậy cô lại khóc và cứ thế đã hai ngày rồi. Huyền Thi lo lắng đứng trước cửa phòng, đôi mắt cô vẫn còn lưu lại dấu tích của một đêm không ngủ.

“Bảo Anh…”

“…”

“Bảo Anh à… cậu đựng vậy nữa.”

Huyền Thi buồn bã, giọng nói run run.

“…”

Vẫn không có ai đáp lại lời gọi của cô. Không gian tĩnh lặng, không một chút âm thanh, Huyền Thi đau đớn ôm lấy ngực trượt xuống sàn nhà.

Không gian bao trùm một nổi đau nồng đượm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.