Lăng Vân Ninh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, cậu nhìn theo chiếc máy bay đang cất cánh. Khuôn mặt của cậu làm bao người phải kinh ngạc.
" Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi. Máy bay đã cất cánh rồi, cậu đứng đây chỉ làm khổ bản thân. Bây giờ trời trở gió rồi, cậu cẩn thận bị cảm lạnh." Chú Trịnh tay ôm cái áo khoác của Lăng Vân Ninh, nhẹ nhàng nói.
Lăng Vân Ninh từ từ cử động cổ, phải mất một lúc cậu mới có thể xoay người lại đối diện với chú Trịnh. Hình như là do cậu giữ nguyên tư thế này lâu quá nên mới bị tê, xương cổ của cậu lúc này như là đi mượn của người khác chứ không phải của cậu vậy.
" Cậu chủ, về thôi!"
Lăng Vân Ninh gật nhẹ đầu, cậu lần nữa nhìn lên bầu trời. Máy bay đã biến mất giữa những tầng mây, mang theo thiếu niên ấy rời đi thật xa. Sau này gặp lại, chỉ sợ hai người không thể hòa bình ngồi trước mặt nhau rồi.
Cậu nhận lấy áo khoác từ chú Trịnh rồi dìu ông ra xe, tài xế nhà cậu đã đợi sẵn ở đấy. Cậu ta nhìn thấy Lăng Vân Ninh thì chủ động xuống xe mở cửa xe giúp cậu, xong mới dìu chú Trịnh ngồi lên ghế phụ.
" Lăng tổng, đi đâu ạ?" Tài xế rối rắm hỏi Lăng Vân Ninh.
" Về nhà đi, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một ngày. Cậu đưa tôi về nhà thì có thể nghỉ." Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng đáp lời.
Tài xế vui sướng dạ một tiếng, cậu ta chuyên chú lái xe. Có thể được làm việc cho Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-thu-han-cua-nam-chinh-khong-de-kiem/1725901/phan-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.