Cuộc sống của Lê Sầm quay về quỹ đạo cũ, ngày ngày đi làm, điểm khác biệt duy nhất chính là hắn bắt đầu chú ý đến tin tức nơi chiến trường.
Hắn biết rõ Đường Gian sẽ không ra tiền tuyến nhưng mỗi khi nhìn thấy nơi nào bùng nổ xung đột vẫn không nhịn được mà lo sợ.
Gần cuối năm, Đường Gian trở về. Lê Sầm đi đón cậu, khoảnh khắc nhìn thấy người cậu không thể nào tin được mắt mình.
Lê Sầm gầy đi nhiều, khí tức trên người thêm phần trầm ổn. Từ khi Đường Gian xuất hiện, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi cơ thể cậu.
Khác với Lê Sầm, Đường Gian trải qua quá trình rèn luyện trên chiến trường lại tăng thêm một tầng cơ bắp mỏng, cả người phủ kín hơi thở sắc bén. Song, khi ánh mắt hắn khóa chặt lấy cậu, hai chân cậu lập tức mềm nhũn, đoạn đường chỉ vài bước chân đi cũng không ổn.
Vừa lên xe, đóng cửa lại cậu đã không chờ nổi quỳ rạp bên chân hắn, gọi: "Tiên sinh..."
Hai từ "tiên sinh" vừa thốt ra nước mắt cậu liền chảy dài, "Ngài gầy quá."
Lê Sầm thiết lập vị trí nhà cho chế độ tự động lái xong thì nghiêng người, cúi đầu cắn mạnh xuống tuyến thể của cậu.
Cắn xong bèn ngậm một miệng đầy mùi máu hôn lên môi cậu.
Đường Gian còn chưa thoát khỏi đau đớn nơi tuyến thể đã bị nụ hôn thấm đẫm mùi máu hôn đến mơ màng.
Mãi một lúc sau Lê Sầm mới hài lòng buông tha môi lưỡi đã bị hôn đến dại của cậu ra, giọng điệu dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc?"
Đường Gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-khac-loai/614537/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.