Yên lặng tuyệt đối sẽ nảy sinh cảm giác gì?
Chính là sợ hãi.
Đường Gian đã từng học qua nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng khi thật sự bị vây trong sự im lặng tuyệt đối, cả thính giác, thị giác và xúc giác đều bị tước đoạt thì cậu vẫn thấy sợ hãi.
Không biết từ bao giờ trứng rung đã dừng lại, cậu lạc lối giữa bóng tối không hồi kết, mất đi ý thức về bản thân, cảm giác sợ hãi lan tràn.
Cậu nghĩ tiên sinh sẽ trấn an cậu, thế nhưng không. Cậu không cảm nhận được sự tồn tại của Lê Sầm.
Đúng rồi... Lê Sầm...
Là Lê Sầm đặt cậu ở đây, chính vị thần của cậu muốn cậu ở lại đây, chịu đựng nỗi sợ khi bị cô lập với thế giới.
Mong muốn của Lê Sầm là cậu có thể cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đó.
Đường Gian lập tức lấy lại can đảm, đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo đôi chút, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm khi bị một Dom giam cầm hoàn toàn.
Lê Sầm chăm chú quan sát số liệu ổn định thu được từ cậu qua quang não, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên giam lỏng Đường Gian hoàn toàn, thực ra trong lòng hắn cũng có lo lắng. May mắn thay Đường Đường của hắn đủ xuất sắc, cũng đủ tin tưởng vào bản thân.
Trứng rung tiếp tục hoạt động, Đường Gian khẽ run rẩy một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thời gian chậm rãi trông qua từng chút một, với cậu mà nói, thời gian đã mất đi khái niệm ban đầu.
Bóng tối như mãi mãi không thay đổi, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-khac-loai/614535/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.