Đánh đã đánh rồi, hù dọa cũng đã hù dọa rồi.
Lê Sầm vuốt ve vết roi loang lổ trên lưng Đường Gian, đôi mắt nhìn chăm chăm vào từng mảng xanh tím, tuy rằng không trầy da nhưng chắc hẳn rất đau. Thứ này chưa chắc có thể buộc cậu bỏ tật xấu của mình nhưng ít nhất có thể khắc ghi lâu dài vào trí nhớ.
Đường Gian thấy Lê Sầm không nói lời nào bèn chịu đựng cái lưng nóng rát, hai mắt đẫm nước, nói: "Tiên sinh..."
Chậc, bộ dạng này... Hắn cảm thấy tim đập có hơi nhanh... Cái bộ dạng đáng thương này khiến dục vọng trong lòng hắn bừng lên mạnh mẽ.
Hắn đứng dậy, một lần nữa ôm cậu vào lòng, quay trở về phòng ngủ.
Lê Sầm ngồi xéo, một chân duỗi đặt trên giường, chân còn lại giẫm lên vai cậu.
Đường Gian bị thương, sức lực không còn, lúc bấy giờ chỉ có thể gian nan quỳ dưới chân đối phương.
Chân đi từ vai chậm rãi di chuyển xuống dưới, mãi đến khi chạm tới vị trí dương vật mới dừng lại, khảy nó mấy cái. Kích thích quen thuộc nhanh chóng quay về, thế nhưng cậu không thể nào cương cứng hoàn toàn được.
Cậu giật mình, nghe Lê Sầm nói một từ nào đó.
Liếm? Liếm cái gì? Đường Gian mờ mịt ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt tươi cười của chủ nhân. Dưới háng truyền đến cảm giác đau đớn, là do hắn giẫm lên, lập tức cậu liền hiểu được ý nghĩa của việc liếm đó là gì.
Cậu nhích về phía Lê Sầm vài bước, thời điểm nhìn thấy chiếc quần tây của đối phương lại bắt đầu do dự.
Lê Sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-khac-loai/614518/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.