- Khoan..khoan đã Tiểu Hi.
Tiểu Hi vội quay người lại nhìn tôi và bảo:
- "Có chuyện gì à?"
Tôi ấp úng nói:
- "Có Kim Chí nữa mà, chẳng lẽ cô muốn lộ mặt ra bên ngoài?"
Tiểu Hi đứng nhìn tôi, cô ấy thở dài, khoanh tay. Quả thật, đôi khi Tiểu Hi làm những việc khiến tôi không thể nào hiểu nỗi cô ấy.
- Anh nghĩ thế nào? Tô Kim Chí là một người rất thích hợp, anh ta vừa hận Trương Tuệ Anh và còn là người tiếp xúc nhiều nhất với mẹ ruột tôi, anh ta là người thích hợp nhất rồi! Mau đi cùng tôi nào!
Nói xong, cô ấy lôi tôi đi ra ngoài bắt taxi và cùng lên xe.
Trong đầu chẳng có gì ngoài câu nói lúc nãy của cô ấy. Không biết cô ấy có biết rằng Kim Chí thích cô ấy hay không? Làm vậy chẳng phải ngầm khẳng định rằng Kim Chí hợp với cô ấy nhất sao?
Cảm xúc của tôi mỗi ngày trào dâng và càng hiện lên rõ ràng như một cơn thủy triều. Nó dâng cao lên hết mức rồi sẽ lặng lẽ chìm xuống. Bất mãn, hậm hực, bực tức, khó chịu đan xen lại với nhau và ngày một dâng lên, khi tim tôi không chứa nỗi cơn thủy triều này thì nó liền bộc lộ ra ngoài khuôn mặt. Tại sao Kim Chí lại là người hợp nhất? Mắc gì phải đi tìm anh ta? Có tôi ở đây cô ấy cần phải tìm người giúp đỡ à?
- Niên Vũ, sao nãy giờ mặt anh ủ rũ vậy?
- Không có gì.
- Sự thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455503/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.