Lúc tôi tỉnh dậy tôi đang nằm ở một nơi xa lạ, không phải bệnh viện như mọi lần. Tôi quay mặt nhìn sang bên trái nhìn thấy một tủ quần áo rất to lớn, làm từ một loại gỗ rất quý giá, tuy không phải dân chuyên trong ngành nhưng tôi cũng nhìn ra. Tôi ngồi dậy, bước xuống giường.
- Cậu tỉnh rồi à?
Một giọng nói phát ra từ phía cánh cửa tôi nhìn sang, muốn ngã ngửa tại chỗ khi thấy Ninh Lệ đang đứng đó. Vậy chỗ tôi đang ở là Trương gia sao, chuyện gì đã xảy ra vậy nè?
- Cậu đừng hoảng hốt, lúc mọi người nhốn nha nhốn nháo vì vụ của Bằng gia, chỉ có tôi phát hiện cậu đang ngất xỉu, nên tôi đem cậu về đây. Đừng lo, nếu cậu đã khỏe tôi sẽ sai người đưa cậu về nhà.
Tôi rất bất ngờ, không ngờ trong số mấy nghìn người chỉ có mỗi Ninh Lệ nhìn thấy tôi ngất xỉu, bảo tôi không lo lắng làm sao được. Kế hoạch không biết đã thành công hay chưa? Bằng gia giờ ra sao, mọi người như thế nào? Tôi rất muốn biết.
- Con cảm ơn bác vì đã giúp con, bây giờ con phải về rồi. Thành thật cảm ơn bác vì lần này!
Tôi cúi xuống cảm ơn như cách hậu bối chào trưởng bối. Không thấy bà ấy đáp lại tôi vội ngửa đầu lên, đứng thẳng.
- Cổ áo cậu bị lật rồi này, là người đứng đầu một trong tam tộc không ngai cậu phải chú ý hình tượng chứ.
Bà ấy lật cổ áo của tôi xuống, rồi nở một nụ cười thật hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455500/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.