Nếu ví von rằng cái cửa hàng này là một gã khổng lồ, thì nơi thử áo quần này là một con kiến, chẳng thể nào ngờ được, cái nơi thử quần áo này lại nhỏ như vậy, tôi và Tiểu Hi đứng còn không vừa, không biết nhà xây dựng còn có mục đích gì khác nữa không đây?
Từ khi vào đây Tiểu Hi cứ là lạ, cô ấy cứ bám dính tôi và ôm tôi rất chặt, hai tay cô ấy ôm chầm lấy cổ tôi, dúi mặt vào ngực tôi. Ban đầu, tôi hoảng hốt khi cô ấy làm vậy, nhưng đã 5 phút trôi qua rồi, cô ấy cứ như tượng đứng ôm tôi, tôi hỏi thế nào cô ấy cũng chẳng trả lời. Trương Tuệ Anh và Ninh Lệ vẫn còn ở đó. Không biết khi nào chúng tôi mới được ra ngoài.
- Tiểu Hi, tôi nghĩ bọn họ cũng sắp rời khỏi đây rồi, cô buông tôi ra được không?
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, mỗi khi ở với cô ấy tôi cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối, rõ ràng có đủ sức để đẩy cô ấy ra nhưng lại không muốn, rõ ràng có thể từ chối mọi yêu cầu vô lí của cô ấy nhưng lại không làm, rõ ràng có thể mặc kệ cô ấy khi cô ấy đang bệnh. Nhưng mỗi khi nhìn vào dáng vẻ này, mái tóc này, tôi lại không kiềm được lòng mà chiều theo mọi yêu cầu của cô ấy. Chắc tôi bị bệnh rồi.
- Niên Vũ...Rời khỏi đây được chưa...? Tiểu Hi hỏi bằng một giọng nói run rẩy, sợ sệt như thể đang có một con quái vật đứng sau cô ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455491/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.