Giá Trị Của Thanh Xuân 
Ba chấm 
- Gia Hi, tôi hỏi anh, Tiểu Hi có phải chỉ là con nuôi nhà họ Hà hay không? Tại sao chuyện như này anh lại giấu tôi? 
Gia Hi trầm mặc, không nói một lời, anh ta tránh né ánh mắt của tôi như thể tôi là một kẻ đang cưỡng ép anh ta, anh ta hơi run, tay nắm chặt và trán thì lấm tấm mồ hôi, tôi biết rằng lúc nào anh ta căng thẳng như vậy thì đều đổ mồ hôi cả. 
- Niên Vũ, tôi,...không muốn nói ra chuyện này đặc biệt là người như cậu! 
- Người như tôi? Anh đang mỉa mai tôi hay muốn ám chỉ điều gì vậy? 
- Không có, tôi chỉ nghe theo lời của con bé mà thôi, cậu về đi đừng hỏi tôi những chuyện thế này nữa! 
Anh ta quay lưng bỏ đi, tôi biết rằng anh ta đang muốn tránh né sự thật, có lần anh ta đã hỏi tôi còn nhớ người tên Tiểu Hi ấy là ai nữa không, tôi trả lời không biết thế mà anh ta lại vỗ bàn cái rầm rồi bỏ đi, bây giờ tôi đang muốn tìm kiếm sự thật thì anh ta lại tránh né, làm vậy coi sao được? 
- Gia Hi, có lúc tôi tự hỏi bản thân của mình rằng rốt cuộc tôi đang làm chuyện gì, rốt cuộc những cảm giác kì lạ mà mình có từ đâu ra, và còn có lúc tôi bị bao phủ bởi sự hối hận và sự hỗn loạn, thậm chí tôi còn không biết bản thân tôi không muốn nhớ hay là không thể nhớ, vì vậy Gia Hi, nói cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455457/chuong-115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.