Cô ấy không mặc cầu kì như bao người khác, tuy rất dịu dàng nhưng cô ấy lại mang chiếc quần lớn rộng thùng thình, chiếc áo trắng lắm lem như thể đã tồn tại rất lâu về trước, cô ấy còn chẳng có mang ruy băng hay mấy chiếc giày hồng như mấy cô bé cùng lứa tuổi, nhưng đổi lại bàn tay cô ấy lúc trị thương cho tôi rất đẹp, những ngón tay trắng và dài, còn có nốt ruồi ngay bàn ngón tay cái nữa, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cô ấy quấn băng rất chuyên nghiệp như mấy cô y tá, như cô ấy đã làm nhiều đến mức quen tay, tôi không biết cô ấy sống như thế nào, nhưng hình như không được sung sướng, đầy đủ mấy
- Xong rồi, cậu thấy thế nào?
- Ừm, đẹp lắm, cảm ơn cậu rất nhiều.
- Mà nè, cậu không có gia đình à? Sao cậu lại phải đi ăn cắp thế này? Cậu không có bạn sao?
- Tớ...thật ra...
Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào, rằng “tớ đã có nhà và tớ bị đối xử như súc vật” hay “ba tớ xem tớ như công cụ kiếm tiền” hay là “tớ là bao cát không có giá trị sử dụng?” Câu trả lời này khó nói thật đấy
- Thật ra tớ...
- Cậu không muốn kể cũng được, tớ cũng không gượng ép cậu đâu, đừng lo lắng.
Nụ cười của cô ấy cho tôi can đảm để kể hết mọi chuyện, không hẳn là vậy tôi chỉ nói rằng là “mình bỏ nhà đi” thế thôi, tưởng rằng phản ứng của cô ấy là tỏ ra khinh thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455449/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.