Giá Trị Của Thanh Xuân.
Trong căn phòng nhỏ, có một cô gái ngồi sát góc tường, cô ấy đang chờ đợi một tình yêu? hay chờ đợi một ân huệ, chờ đợi một người? Hay là chờ đợi một câu trả lời?
*Cốc, Cốc*
- Mộc Mộc, là
anh này, anh vào nhé.
- Hôm nay em lại không chịu ăn uống gì nữa sao? Em ốm đi nhiều rồi đấy, anh mang một bó hoa đến cho em này!
Những bó hoa tôi mang tặng cô ấy, cô ấy đều vứt đi, tôi biết điều đó chứ, nhưng tôi không nói, bởi vì nếu nói ra sợ rằng tôi mất đi vị trí hiện tại của mình, nhìn cô ấy ngày một ốm đi, sức khoẻ hao mòn nhưng tôi không biết làm gì, thật sự nó rất đau khổ!
- Mộc Mộc, em hãy nhìn anh đi, nói chuyện với anh một chút có được không? Sao em lại rơi vào trạng thái giống như vậy? Mộc Mộc hãy nói cho anh nghe đi!
Vẫn không đáp lại, mỗi khi tôi ngước mặt cô ấy lên, cô ấy lại sử dụng đôi mắt vô hồn này nhìn tôi, thật khiến người khác đau lòng.
Cảnh Vương ngồi bịch xuống đất, ngay trước mặt Mộc Mộc, anh ấy nói:
- Mộc Mộc, anh kể em nghe chuyện này nhé, anh sắp kết hôn rồi, đối tượng là Tiêu Ý đó, nhưng em đừng lo, anh sẽ ngăn cản, hoặc ly hôn sớm thôi, em nghe anh nói không vậy?
Đột nhiên trong lòng tôi như hàng ngàn nhát dao đâm vào, đau lòng quá, muốn khóc quá, nhói đau quá, tại sao? Tại sao vậy Mộc Mộc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455428/chuong-102-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.