Giá Trị Của Thanh Xuân.
Ba chấm.
Cảnh Vương xoa đầu, chỉ tay vào mặt Niên Vũ:
- Do anh mãi đâm chiêu không nhìn đường mới đúng đó đồ ngốc!
- Anh,…anh nói cái gì! Niên Vũ tức giận, nhưng anh dồn nó xuống anh bình tĩnh và nói:
- Thôi, bỏ qua đi, anh có chuyện gì vậy hả ông trùm doanh nhân, sao không lo ở nhà quản lí công ty đi? Mãi mê rong chơi ở đây làm gì?
Cảnh Vương thở dài, tỏ vẻ buồn rầu, anh rũ rượi, mang giọng điệu cầu khiến:
- Nếu tôi nói ra liệu anh có chịu giúp tôi? Mà thôi, bỏ qua đi, tôi về đây!
Cảnh Vương cứ thế đi ngang, bị Niên Vũ nắm lấy cổ tay giữ lại: “khoan đã!”
Cảnh Vương hất tay ra, quay sang và hỏi “có chuyện gì?!”
Lúc này một ánh nghĩ loé lên trong đầu Niên Vũ, anh ta tỏ thái độ nghiêm túc, bầy tỏ yêu cầu: “nếu anh có chuyện gì thì hãy nói đi, tôi sẽ giúp!”
Cảnh Vương bất ngờ, một lúc sau hai người vào quán cà phê gần đó, ngồi xuống, mặt đối mặt, nghiêm túc
- Tự nhiên anh tốt bụng quá vậy Niên Vũ, không phải từ đó đến giờ anh luôn chán ghét tôi sao?
Niên Vũ trầm lặng một lúc: “tôi chưa hề ghét anh và cũng không bao giờ có thể ghét anh, tôi chỉ có cảm giác ngưỡng mộ anh!”
Cảnh Vương đâm chiêu, không đáp lại, anh ấy né tránh ánh mắt của Niên Vũ, “đồ uống của hai vị có rồi đây!”, một người phục vụ mang cà phê đến, cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-tri-cua-thanh-xuan/2455410/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.