Bà cụ Vương nói: “Dao Dao, lại đây con, đây là thầy giáo con!”
Lục Dao nhỏ như gặp kẻ thù, mặt mày căng thẳng, lúc xuống lầu còn đi cùng tay cùng chân.
Bà cụ Vương buồn bực: “Dao Dao, con làm sao thế?”
Lục Dao nhỏ bây giờ trông chẳng khác nào đang đi lên pháp trường, bà cụ Vương sống chung với cậu đã lâu, đương nhiên phát hiện sự khác thường của cậu.
“Bị cảm à?”
Lục Dao nhỏ máy móc nói: “Không ạ, lạnh quá nên người cứng ra thôi.”
Bà cụ Vương nhìn trời tháng Sáu nắng chói chang ngoài cửa, không hiểu lạnh chỗ nào.
Lục Dao nhỏ nhận ra mình nói sai, vội sửa miệng, ấp úng như gà mắc tóc, giấu đầu hở đuôi: “Máy lạnh trong phòng mở lớn quá!”
Kiếm cớ tỉnh bơ.
Cô Trương cầm chiếc điều khiển máy lạnh lên, nghiên cứu một lúc, nói: “Hăm sáu độ, đâu có lớn!”
Lục Dao nhỏ thẹn quá hóa giận: “Cô Trương! Cô không đi nấu cơm à?”
Cô Trương nói: “Rồi, rồi! Dao Dao muốn ăn gì nào?”
Bà cụ Vương nghe vậy bèn hỏi: “Thầy Lý muốn ăn gì?”
Lý Minh Châu lễ phép từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Bà cụ Vương nhiệt tình: “Ở đây cùng ăn đi, sắp tới giờ cơm rồi!”
Lý Minh Châu nói: “Không cần ạ.”
Lục Dao gắt gỏng: “Cậu ta đã bảo không ăn mà, bà làm gì thế?”
Câu này vừa thốt ra, bà cụ Vương chưa kịp phản bác thì một cục giấy đã bay từ trên lầu hai xuống, chọi trúng đầu Lục Dao nhỏ.
Lục Dao nhỏ bị chọi ngu người.
Quay đầu nhìn lại.
Lầu hai không có ai.
Trống không.
Lục Dao nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796788/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.