Lục Dao dụ cô tới tiệm cơm.
Tính cảnh giác của Lý Minh Châu rất cao, cô đi được mấy trăm mét thì không chịu tiến thêm bước nào nữa.
Lục Dao hết cách, đành vào tiệm mua đồ mang về.
Đồ ăn trong tiệm đầy đủ sắc hương vị, ngặt nỗi một khi đã bỏ vào hộp cơm thì sẽ bị trộn vào nhau, không nhìn ra thứ gì với thứ gì.
Lúc đi đường, Lục Dao rất thích đong đưa hộp cơm, cậu lắc lư một đường về đến nhà khiến cơm nước loạn hết cả.
Để Lý Minh Châu thấy rõ sự chân thành của mình nên cậu dùng đũa gắp mỗi món một miếng bỏ vào miệng mình ăn trước
Nhai xong, nuốt xuống để chứng minh: Đồ ăn này không có độc, anh sẽ không đầu độc em.
Lục Dao làm tới mức đó, Lý Minh Châu không còn lý do gì để hoài nghi cậu nữa.
Chút băn khoăn còn sót lại trong lòng cô đã bị đồ ăn ngon triệt tiêu.
Dù sao cô mới có mười tuổi, chưa được ăn ngon, sống tốt bao giờ, đối diện với đồ ăn ngon, cô đành đầu hàng.
Lục Dao thấy tướng ăn của cô không khác gì mười mấy năm sau, lòng lại mềm ra.
Ai ngờ cậu ngắm cô quá nhập thần nên chưa kịp ngắm xong… trước mắt cậu đã tối sầm, cảnh tượng bỗng thay đổi.
Tiềm thức Lục Dao thoáng hiểu ra: Cậu đang nằm mơ.
Đã là mơ thì làm gì có logic, thích mơ gì liền mơ đó thôi.
Lục Dao vẫn chưa ngắm kỹ bà Lục khi còn nhỏ thì cảnh trong mơ đã chuyển tới khi cô mười sáu tuổi.
Lý Minh Châu mười sáu tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796786/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.