Cái tên “Tiểu Minh Châu” này, có tính chất lịch sử. Năm đó mỗi lần Lục Tri muốn chọc điên cô đều gọi cô như thế. Anh như một cọng cỏ đuôi chó không biết tòi đâu ra, cứ lượn lờ trước mặt cô, chọc cô như chọc mèo. Vừa lượn lờ vừa kêu, rất tủi thân. Hôm đó Lục Dao nhìn thấy cách xưng hô này trong nhật ký của Lục Tri, không hiểu sao sau khi loại bỏ khúc mắc, vừa rồi cậu như ăn gan hùm, bất giác gọi cô như thế. Quả nhiên, mặt Lý Minh Châu có vẻ ngượng ngùng, rõ là đang khiếp sợ trước sự vô sỉ của cậu. Lục Dao học thua cô một khóa, tuổi cũng nhỏ hơn cô, vậy nên làm nũng không hề ngại ngần. Cậu kêu “Tiểu Minh Châu” xong thì nhìn cô chằm chằm, mắt sáng quắc, trong mắt chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô. Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chỉ một lần này thôi. Cô mở cửa xuống xe: “Đi thôi, nửa tiếng, không được nhiều hơn.” Lục Dao lầm bầm: “Ừ thì nửa tiếng, lừa lên đã rồi tính.” Vào cửa dễ dàng, muốn ra hơi khó đấy. Phòng huấn luyện nằm trên tầng bốn, Lý Minh Châu và Lục Dao đi thang máy lên đó. Mạch Tiểu Mễ đã mua ghế đa chức năng mới, thoát khỏi “nỗi đau mất vợ”, cầm loa gào ngoài hành lang, hệt như nhiều năm về trước: “Phương Thiên! Tài liệu của anh đâu? Còn không mau mang tới đây!” Cô nàng gào xong, để ý thấy Lục Dao ra khỏi thang máy thì í ới chào cậu từ xa. Quan hệ của Lục Dao và Mạch Tiểu Mễ không tồi, sau khi Mạch Tiểu Mễ chào xong mới nhìn thấy Lý Minh Châu. Lục Dao giới thiệu: “Mạch Tiểu Mễ phòng Kỹ thuật.” Lý Minh Châu gật gật đầu. Mạch Tiểu Mễ là một cô nàng lôi thôi, vừa thấy tác phong Lý Minh Châu nghiêm chỉnh như thế liền tưởng cô là cấp trên xuống kiểm tra. Mạch Tiểu Mễ giậm chân để chiếc ghế trượt về trước, Lục Dao tiến tới đỡ lấy ghế cô nàng. Mạch Tiểu Mễ đánh giá Lý Minh Châu. Mắt cô nàng tia thấy cặp nhẫn trên tay hai người. “Ôi…” Cô nàng ngân nga, nhìn Lục Dao với vẻ bỡn cợt. Lục Dao nói: “Ôi gì?” Cậu giới thiệu với Mạch Tiểu Mễ: “Lý Minh Châu.” Vì thế giọng Mạch Tiểu Mễ càng nhão tợn, “Chào cô chào cô!” Lý Minh Châu gật đầu. “Chào cô.” “Tài khoản của Lục Dao bắt nguồn từ tên cô!” Mạch Tiểu Mễ chợt ngộ ra. Lý Minh Châu: “Hả?” Cô đột nhiên nhớ tới cái tên tài khoản bị fan chửi là bê đê gái tính của cậu, bật cười. “Tôi không rõ lắm.” Lục Dao nói: “Đúng đúng đúng, cô nói rất đúng.” Cậu đột nhiên túm lấy ghế Mạch Tiểu Mễ, đẩy cô nàng vào phòng Kỹ thuật. “Đừng nghe cô ta, cô ta bị hâm đấy.” Dọc đường đi, Lý Minh Châu không hề nói chuyện, Lục Dao nói gì cô cũng gật gù. Hai người đi ngang qua phòng huấn luyện bị lão Vu đi rót nước bắt gặp. Lão Vu cầm ly nước trong tay, vốn đang nhìn phía trước mà đi, ai ngờ mới đi hai bước đã thấy đội trưởng nhà mình… đi cạnh một người đẹp. Lão Vu lập tức xoay người, quay lại phòng huấn luyện. Anh ta đóng sầm cửa, sợ hãi ngồi vào chỗ của mình. Tiểu Bạch hỏi: “Anh sao thế? Trông như mới gặp quỷ ấy!” Lão Vu muốn uống miếng nước để tĩnh tâm, nhưng nhìn qua mới thấy cái ly trống không, khô ran. Anh ta há miệng thở dốc, bình tĩnh nói: “Còn kinh hơn gặp quỷ.” “Gì?” Tiểu Bạch hỏi lại. “Cậu còn nhớ cô gái lần trước tụi mình gặp ở nhà hàng không?” Tiểu Bạch: “… Anh nói cho rõ xem nào, chúng ta từng tới bao nhiêu nhà hàng, gặp biết bao cô gái, anh đang nói ai vậy?” Lão Vu nói ngắn gọn: “Bạn gái đội trưởng.” Tiểu Bạch sực tỉnh, vỗ đùi, “À, là cô gái đó!” Mắt cậu ta liền phác họa khuôn mặt lạnh lùng của Lý Minh Châu. Hơn hai mươi năm, cậu ta đã gặp không ít con gái, vì nguyên nhân nghề nghiệp, thỉnh thoảng còn hợp tác với một số ngôi sao nữ, trong số đó có không ít người đẹp, nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng Tiểu Bạch chính là Lý Minh Châu trong bộ đồ đen tối hôm đó. Cũng có thể do chuyện xảy ra đã lâu nên ký ức chắp vá của cậu chỉ nhớ rõ cô gái đó như bước ra từ một bộ phim, khí chất lạnh lùng thanh cao, mê hoặc lòng người. Tiểu Bạch hỏi: “Sao thế?” “Tôi thấy cô ấy ngoài cửa.” Lão Vu mở miệng. Những người khác trong phòng huấn luyện đều kéo tới hóng chuyện. “Ngoài cửa?” “Đúng, ngoài cửa!” Lão Vu khai, “Đội trưởng dẫn tới!” “… Đệt!” Tiểu Bạch cảm khái. Sáng nay bọn họ hóng được chuyện đội trưởng của mình bị bao nuôi, vừa lướt Weibo, lại thấy Lục Dao thản nhiên đăng tin kết hôn khiến cả đám hoang mang, không biết chuyện gì đã xảy ra! Bì Quyển nói: “Để tôi bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi sẽ cho mọi người một đáp án hợp lý.” Bì Quyển cầm bút lên, mở giấy nháp trên bàn ra, viết xuống từng dòng một: Một, đội trưởng bị bao nuôi. Hai, đội trưởng kết hôn. Ba, đội trưởng còn có một cô bạn gái. Rút ra kết luận: Đội trưởng… ngoại tình! Một tia sét bổ xuống đầu bọn họ. Tiểu Bạch run rẩy: “Này… Câu này không phải tôi nói nhé… Cũng không phải tôi rút ra kết luận này…” Hứa Hạnh giơ cao tay: “Em cũng không tham gia, em đi huấn luyện, mấy anh coi như em đã chết nhé!” Lão Vu: “… Tôi chưa thấy gì hết!” Bì Quyển cả giận nói: “Đệt! Mấy người làm gì đó! Ông đây không muốn gánh nạn một mình!” “Nạn gì?” Lục Dao đẩy cửa vào. Bì Quyển bí xị. Tiểu Yêu lập tức bán đứng đồng đội: “Đội trưởng, anh hỏi Bì Quyển ấy! Bọn em vô tội!” Bì Quyển chối: “Cậu ta nói bậy!” Vì Bì Quyển phản ứng quá kịch liệt, lại nơm nớp sợ hãi không để ý nên khi cậu ta lùi về sau một bước, tay đụng phải cái bàn, khiến tờ giấy ghi kết quả phỏng đoán rơi xuống đất. Chao liệng thế nào mà lại rớt ngay dưới chân Lục Dao. Lục Dao nhặt lên xem, giấy trắng mực đen, dòng cuối ghi: Đội trưởng ngoại tình. Cậu nhíu mày. “Mấy cậu rảnh quá ha?” Tiểu Bạch chém thêm một đao: “Đều do Bì Quyển đoán! Đội trưởng à, vì sự trong sạch của anh, dù bị Bì Quyền dùng vũ lực chèn ép bọn em vẫn liều chết không sợ!” Bì Quyển gào lên: “Mẹ kiếp Bạch Thành Phi! Cậu đừng có ngậm máu phun người!” Lục Dao lạnh lùng nói: “Về vị trí hết cho tôi.” Mọi người nhìn nhau, thầm buồn bực: Sao lại thế? Có vẻ như đội trưởng… không thật sự tức giận? Đúng là Lục Dao không tức giận. Lý Minh Châu ngồi trong văn phòng Phương Thiên trò chuyện với anh ta, cô gái này không khác gì năm năm trước, vẫn rất hợp cạ với tên gian thương chủ nghĩa tư bản Phương Thiên. Bì Quyển thấy Lục Dao không giận, cầm lòng không đặng hỏi: “Đội trưởng, Weibo anh…” Cái tin Lục Dao đăng Weibo, quả nhiên khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao. Fan nói tạp chí nhỏ bị quật, người ta vốn không bị bao nuôi, ngay cả giấy hôn thú cũng có! Tạp chí kia sao có thể để mình bị vả mặt, lập tức đổi trắng thay đen, tiếp tục bêu xấu Lục Dao, nói Lục Dao là một tay xảo quyệt, vì tẩy trắng bản thân mà còn dám kết hôn giả, đúng là mặt dày mày dạn! Lục Dao nói: “Huấn luyện đi.” Mọi người im bặt. Chuyện Lục Dao bị bao nuôi và kết hôn giả ầm ĩ suốt quý cuối năm, mọi người nói nhiều tới mức sắp tin là thật. Mãi đến cuối năm, trang Weibo chính thức của tập đoàn Lý thị đăng một bài chúc mừng kết hôn. Nội dung ngắn gọn mạch lạc, chúc mừng Lý Minh Châu một cách đơn giản và đăng kèm hai tấm hình, trong đó một tấm được do Lục Dao cung cấp. Lý Minh Châu cũng không biết cậu chụp ảnh này bao giờ, hai người trong ảnh trông rất trẻ con, có vẻ là hồi cô học lớp Mười Một, trong một ngày tuyết rơi, khi ấy Lý Minh Châu choàng khăn quàng cổ, cười gượng trước ống kính còn Lục Dao giơ tay hình chữ V, mặc đồng phục trường Trung học số Một. Tấm thứ hai chụp ở cửa nhà thờ, khi hai người làm lễ kết hôn, mặc đầm cưới và đồ tây rất trang trọng. Tin này vừa đăng tải đã đứng đầu Weibo. Phóng viên tạp chí nọ xem đi xem lại hơn chục lần mới dám tin mình không bị hoa mắt, tin này quả thực do tập đoàn Lý thị đăng tải. Đây… đây cũng không phải một công ty nhỏ, trong nước làm gì có ai không biết địa vị công ty này! Mấu chốt là người Lục Dao lấy không phải là một nhân viên quèn trong công ty mà người ta là phó chủ tịch tập đoàn, thật nực cười! Nếu tạp chí này muốn tung tin Lục Dao bị bao nuôi thì quá gượng ép. Tấm hình đầu tiên rõ ràng hai người mới tầm mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng đã quen biết nhau mười năm, anh ta không thể bảo Lục Dao bị người ta bao nuôi từ hồi cấp Ba được! Người bao nuôi cậu còn cỡ tuổi cậu nữa chứ?! Lời đồn này tức khắc biến mất. Lục Dao đang ở nước ngoài, tin Weibo là do Lý Sâm chỉ đạo công ty đăng. Sau khi thư ký đăng tin, báo cáo Lý Sâm, anh gật gù, ngồi trong nhà thờ, tắt điện thoại đi. Ngày tổ chức hôn lễ được quyết định lúc đính hôn, chuẩn bị mấy tháng, mời một số bạn bè thân thiết, từ chối cung cấp tin tức cho mọi kênh truyền thông trong nước. Lý Sâm nhờ một số bạn bè làm nhiếp ảnh gia trong nước mà anh quen chụp ảnh hôn lễ. Tô Thiên Du ra đi bình yên trước hôn lễ hai tháng. Sáng hôm đó, khi y tá vào phòng kiểm tra thì phát hiện bà nằm bất động trên giường. Lý Minh Châu biết tin này đầu tiên, Lục Dao nghe tin chậm hơn cô nhưng cậu còn sợ hãi hơn cả cô, chàng trai này biết Tô Thiên Du có ý nghĩa ra sao với cô nên vội vã bay suốt đêm từ nước ngoài về. Lý Minh Châu đứng trước giường Tô Thiên Du không nhúc nhích, đứng cả ngày không uống một giọt nước. Khi Lục Dao về đến nơi thì Lý Minh Châu mới khóc thảm thiết một trận. Lúc Lục Dao ôm cô mới chân chính hiểu được ý nghĩa của câu trước kia Lý Minh Châu từng nói. Dù đây không phải lúc thích hợp, nhưng tim cậu lại bất giác hân hoan, tự nhủ: Cô ấy chỉ có mình. Cuộc đời này Lý Minh Châu chỉ còn mỗi cậu. Khi mục sư yêu cầu hai người trao nhẫn cưới cho nhau, Lục Dao mới sực tỉnh, thận trọng đeo nhẫn cho Lý Minh Châu. “Tuyệt quá, giờ cô ấy đã là của mình.” Hôn lễ kéo dài đến tối, lăn lộn suốt một ngày, cả hai đều thấm mệt. Lục Dao mang nhiều tâm tư thiếu nữ hơn Lý Minh Châu, có thể thấy thường ngày cậu bị phim truyền hình và tiểu thuyết về tổng giám đốc đầu độc tới mức nào, đầm cưới do cậu chọn, kiểu dáng nặng nề phức tạp, mất tới nửa tiếng mới mặc xong, đã vậy còn được thiết kế bung xòe khiến lúc đi đường rất dễ mất trọng tâm. Lục Dao chọn áo cưới rất nghiêm túc, sau khi nghe nhà thiết kế giới thiệu một lượt thì chọn ngay một kiểu siêu bự siêu dài, theo lời cậu là, càng dài mới càng hợp với bầu không khí kết hôn. ……. Logic gì vậy! Lý Minh Châu không ngó ngàng gì tới mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, mãi đến khi mặc đầm cưới thì cô mới ý thức sâu sắc chuyện không thể để Lục Dao chọn quần áo. Trong bữa tiệc tối, Lý Minh Châu cởi bộ đầm cưới nặng nề kia ra, mặc áo sơ mi trắng quần tây bình thường, nếu vứt vào đám đông sẽ không ai ngờ cô là cô dâu! Lục Dao tìm nhiếp ảnh gia chụp hình hôm nay, đưa ổ cứng cho anh ta, yêu cầu anh ta lưu hết hình chụp Lý Minh Châu vào đó cho cậu. Mấy người trong chiến đội vì muốn thấy mặt mũi chị dâu mà vượt mọi chông gai bon chen tới đây. Có mấy người thường ngày kiên quyết không uống rượu, trong ngày vui của đội trưởng cũng cạn một vài chén. Ai ngờ đâu mấy tên này đều là thể loại uống một ly đã say, sau khi uống xong đầu óc mơ màng, nói quàng nói xiên, tố khổ với Lý Minh Châu một hồi. Bì Quyển khóc siêu thống thiết, nhân lúc Lục Dao không ở đó mà mách lẻo với cô Lục Dao thường ngày hung tàn cỡ nào, vô nhân tính ra sao. Bì Quyển nói: “Chị dâu ơi, đội trưởng ở trước mặt chị cứ như bị ma nhập ấy, lần đầu em thấy cứ tưởng anh ấy có anh em sinh đôi đó!” Chuyện này phải kể tới mấy hôm trước, đám Bì Quyển được sắp xếp ở khách sạn có tới tìm Lục Dao mấy lần, bắt gặp ngay cảnh không biết Lục Dao nói gì với Lý Minh Châu mà Lý Minh Châu không đồng ý, cậu giở chiêu vừa giận dỗi vừa ăn vạ, giọng điệu đáng yêu, khiến đám Bì Quyển đứng ngoài cằm rớt xuống đất không nhặt lên nổi! Sau chuyện này, mọi người đều nhìn Lý Minh Châu với vẻ kính sợ, nghiễm nhiên dùng ánh mắt nhìn “anh hùng dân tộc” nhìn cô. Lý Minh Châu dở khóc dở cười, cũng do cô có mấy năm không ở cạnh Lục Dao nên rất tò mò về cuộc sống của cậu. Bì Quyển lải nhải suốt một hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Lục Dao hết nhịn nổi, đánh cậu ta một cái khiến cậu ta chạy mất. Lý Minh Châu nói: “Cậu dữ dằn vậy làm gì.” Lục Dao không phục cãi: “Cậu ta không biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng à! Tưởng em là hốc cây chắc! Chiếm dụng thời gian quý báu của anh!” Với sự ngang ngược của Lục Dao, trước giờ Lý Minh Châu đều dung túng. Phòng tân hôn nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, rất có tình thú, còn có một ban công nho nhỏ. Trời mùa đông, Lý Minh Châu đâu muốn ra ban công tầng thượng làm gì cho trúng gió, thể loại trai thẳng ung thư như cô không hề có chút tế bào văn nghệ nào, Lục Dao rủ cô bao nhiêu lần cô đều không chịu. Cô ôm một ly nước lọc, ngồi trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh nói: “Cậu ra một mình đi, tôi vẫn thấy cậu cơ mà.” Lục Dao: ……Anh để em thấy làm gì! “Em ra với anh đi!” Quốc gia họ tổ chức đám cưới là một nơi rất đẹp, bên ngoài có cối xay gió xếp thành hàng, cảnh sắc tuyệt vời. Giữa đêm tuyết rơi lớn, Lý Minh Châu càng không muốn ra ngoài. Cô nghĩ bụng: Đang yên đang lành trong phòng ra ngoài tắm tuyết làm gì, có phải đang quay phim đâu! Lục Dao mở cây dù trong phòng lên, kéo Lý Minh Châu ra ngoài. Khoảnh sân bên ngoài trang hoàng theo lối phục cổ, hoa cỏ, dây leo và đá phối cùng nhau trông rất ý vị. Lý Minh Châu trùm chăn đi ra, Lục Dao chửi thầm cô trông y như bà cụ già. Lý Minh Châu dựa vào lan can, Lục Dao ôm cô, đan mười ngón tay mình vào tay cô. Nhẫn trên tay hai người kề cận, bị Lục Dao cầm lên nghiên cứu một hồi. Lý Minh Châu hỏi: “Cậu nhìn gì thế?” “Nhìn nhẫn.” Lục Dao cười nói, “Lúc mười bảy tuổi anh dùng khăn quàng cổ trói em lại, giờ đổi thành chiếc vòng sắt này.” Lý Minh Châu sửa lại: “Bạch kim.” Vị thương nhân này lại bổ sung: “Rất đắt.” Lục Dao thì thầm: “Đương nhiên anh biết nó đắt.” Cậu bật cười, “Nhưng anh không lỗ, thứ anh đây đổi về còn quý hơn!” Dưới trăng tỏ sao sáng, Lục Dao hôn cô. Cậu nghĩ: Ngoại trừ sinh lão bệnh tử, cuối cùng không ai có thể khiến cô ấy rời xa mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]