Cái tên “Tiểu Minh Châu” này, có tính chất lịch sử.
Năm đó mỗi lần Lục Tri muốn chọc điên cô đều gọi cô như thế.
Anh như một cọng cỏ đuôi chó không biết tòi đâu ra, cứ lượn lờ trước mặt cô, chọc cô như chọc mèo.
Vừa lượn lờ vừa kêu, rất tủi thân.
Hôm đó Lục Dao nhìn thấy cách xưng hô này trong nhật ký của Lục Tri, không hiểu sao sau khi loại bỏ khúc mắc, vừa rồi cậu như ăn gan hùm, bất giác gọi cô như thế.
Quả nhiên, mặt Lý Minh Châu có vẻ ngượng ngùng, rõ là đang khiếp sợ trước sự vô sỉ của cậu.
Lục Dao học thua cô một khóa, tuổi cũng nhỏ hơn cô, vậy nên làm nũng không hề ngại ngần.
Cậu kêu “Tiểu Minh Châu” xong thì nhìn cô chằm chằm, mắt sáng quắc, trong mắt chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chỉ một lần này thôi.
Cô mở cửa xuống xe: “Đi thôi, nửa tiếng, không được nhiều hơn.”
Lục Dao lầm bầm: “Ừ thì nửa tiếng, lừa lên đã rồi tính.”
Vào cửa dễ dàng, muốn ra hơi khó đấy.
Phòng huấn luyện nằm trên tầng bốn, Lý Minh Châu và Lục Dao đi thang máy lên đó.
Mạch Tiểu Mễ đã mua ghế đa chức năng mới, thoát khỏi “nỗi đau mất vợ”, cầm loa gào ngoài hành lang, hệt như nhiều năm về trước: “Phương Thiên! Tài liệu của anh đâu? Còn không mau mang tới đây!”
Cô nàng gào xong, để ý thấy Lục Dao ra khỏi thang máy thì í ới chào cậu từ xa.
Quan hệ của Lục Dao và Mạch Tiểu Mễ không tồi, sau khi Mạch Tiểu Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796777/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.