Chương trước
Chương sau
Lý Minh Châu không đẩy cậu ra.
Lục Dao cảm thấy, tâm địa Lý Minh Châu cũng không cứng rắn cho lắm.
Ít ra bây giờ cô đang nhượng bộ, cả người tràn đầy sức sống.
Lục Dao nói: “Về nhà với anh đi.”
Lý Minh Châu víu lấy áo cậu, tâm trí rối bời.
Cho đến nay, Lục Dao vẫn biểu hiện bình thản như không, tuy thỉnh thoảng lại dùng chuyện cô bỏ đi không từ mà biệt để nói kháy cô, nhưng cậu không phải thật sự muốn kiếm chuyện với cô.
“Chẳng lẽ cậu ấy không hận mình sao?” Lý Minh Châu phiền muộn nghĩ.
Lục Dao chỉ nhớ ăn không nhớ đòn?
Lý Minh Châu nhớ rõ năm đó cô chỉ quăng ngã cậu có một lần trước mặt đám bạn của cậu mà Lục Dao còn mang thù cô tận một năm.
Tay chân Lục Dao quấn lấy cô, khiến Lý Minh Châu ngạt thở.
“Giờ cậu nói chuyện cứ nhất quyết phải sáp vô tôi vậy à?”
Lục Dao buồn bực nói, “Anh sợ em chạy.”
Lý Minh Châu im lặng.
Một lát sau, cô hỏi.
“Lục Dao, cậu không hận tôi sao?”
Lục Dao ôm cô.
“Vốn từng hận.”
Lý Minh Châu thầm căng thẳng.
Cậu nói tiếp, “Sau đó lại không hận nữa, chỉ mong em quay về.”
“Lúc sinh nhật anh từng ước, chỉ cần em quay về anh sẽ không hận em nữa.”
Lòng dạ Lý Minh Châu rối bời.
“Cậu không muốn trả thù tôi?” Cô nói, “Tôi cứ thế mà đi, chẳng thèm nói gì với cậu cơ mà.”
“Không muốn.” Lục Dao nói rất nghiêm túc, “Năm năm em đi anh rất thống khổ, anh không muốn để em phải nếm trải cảm giác thống khổ ấy.”
Cậu nhanh chóng nói thêm, “Anh chờ em nói cho anh biết vì sao em phải đi.”
Lòng Lý Minh Châu tan thành nước.
Lục Dao không phải không để bụng, mà vì quá để ý nên mới thể hiện như trước kia.
Cậu đã mất đi Lý Minh Châu năm năm.
Trong năm năm ấy, đối phương đã gặp chuyện gì, thích gì, gặp ai, cậu đều không biết.
Từ lúc bắt đầu, Lục Dao đã không khống chế được Lý Minh Châu, cô tựa như một cơn gió phiêu du khắp chốn, lúc trước cậu đã không có cảm giác an toàn, nói gì đến khi đối mặt với Lý Minh Châu năm năm sau.
Cho nên Lục Dao không dám thay đổi gì, cậu vẫn giống như trước đây, giở trò làm nũng, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng lúc nhìn thấy Quý Dao thì trong lòng Lục Dao bỗng giật thót.
Cậu không thay đổi, nhưng người khác lại có.
Thế giới này lớn như vậy, đời này Lý Minh Châu đâu thể chỉ quen một mình cậu.
Cho dù cô lạnh lùng cố chấp thế nào thì hễ là người, sớm muộn gì cũng sẽ có bạn bè.
Bây giờ có bạn gái, sau này sẽ có bạn trai, Lý Minh Châu đã không còn là một học sinh dốc sức học hành dưới mái trường nữa, cô sắp sửa thoát khỏi mọi trói buộc, xông pha ngoài xã hội, gặp gỡ vô số người muôn hình muôn vẻ.
Trong một nghìn người, nhất định sẽ có một người có thể tới gần cô.
Dù trở thành bạn hay người yêu.
Lục Dao càng ôm càng chặt, giống năm đó Lý Minh Châu ôm cậu trong bệnh viện, như thể bắt lấy tấm bè gỗ duy nhất, khăng khăng không buông tay.
Lục Dao cảm thấy uất ức vô cùng: Mình không phải là duy nhất với cô ấy.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi thì Lý Minh Châu mở miệng.
“Quý Dao rất giống cậu.”
Lục Dao đang thương xuân buồn thu, nghe Lý Minh Châu nói thế thì không kịp phản ứng.
Cậu á một tiếng.
“Lúc tôi ở nước ngoài, cô ấy hễ rảnh là lại quấn lấy tôi, rất giống cậu, từ cách nói chuyện, làm nũng, đến mặt dày đều giống hệt.”
Lục Dao thầm nghĩ: Mặt mình có dày đâu!
“Tôi cứ ngỡ đời này sẽ không còn được gặp lại cậu.” Lý Minh Châu thở dài, “Là tôi không tốt.”
Lục Dao nghe thấy có gì đó là lạ.
Cô ấy đang giải thích với mình?
Lục Dao ngồi ngay ngắn lại.
Trong đầu cậu lướt qua vô số cuốn tiểu thuyết “Thế thân của vợ cũ tổng giám đốc ngang ngược” (Bà cụ Vương thường hay đọc.)
Lý Minh Châu nói, “Trên đời có rất nhiều Lục Dao, trùng tên trùng họ…”
Trên đời cũng có rất nhiều hoa hồng, Hoàng tử bé đi qua con đường mà tất cả mọi người đều đi, đến cuối đường cô tìm thấy một vùng đất tràn ngập hoa hồng, những bông hoa đó giống hệt bông hoa hồng của cô, tổng cộng có năm nghìn đóa hoa giống nhau như đúc.
Nếu để đóa hoa của cô biết, chắc chắn cậu sẽ vô cùng tức giận, sẽ ra sức cáu kỉnh, sẽ làm bộ muốn chết, cậu sẽ ghen, sẽ gây rối vô cớ.
“Nhưng cô ấy cũng có chỗ không giống cậu, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường của tôi.”
Lục Dao cẩn thận lắng nghe.
Hoàng tử bé không có đóa hồng cô nuôi dưỡng, cô đi ngang qua vùng đất đầy hoa hồng, nhìn thấy những đóa hoa chưa bị bất luận kẻ nào thuần dưỡng, bọn chúng đều giống như ngàn vạn đóa hồng khác.
Cô chỉ tưới nước cho đóa hoa của mình, chỉ làm lồng cho đóa hoa của mình, đó là đóa hồng độc nhất vô nhị của cô.
“Tôi chỉ chỉnh sửa tư liệu cho một Lục Dao, chỉ nhận khăn quàng cổ của cậu ấy, chỉ để mình cậu ấy kéo đi xem bộ phim dở muốn chết.” Lý Minh Châu vỗ vỗ bả vai cậu, “Tôi sẽ không đi xem Tiểu thời đại với Quý Dao, tôi cũng đâu thích nghe Cung dưỡng tình yêu.”
Hốc mắt Lục Dao đỏ hoe, ôm eo cô.
“Vậy em thích gì?”
“……” Lý Minh Châu nói, “Vương Tiểu Ba.”
Lục Dao trợn mắt lên.
“Vương Tiểu Ba là đồng nghiệp nào của em?”
“……”
Lý Minh Châu câm nín một lúc, đột nhiên bật cười.
“Lục Dao, tôi thật sự thích cậu.”
…… Nếu là một kẻ khác kéo cô đi xem Tiểu thời đại, chất vấn cô Vương Tiểu Ba là đồng nghiệp nào của cô, có lẽ Lý Minh Châu sẽ liếc hắn xem thường rồi đi thẳng, kiếp này tên kia đừng mong dây dưa gì với cô.
Tình yêu của cô giống như một kiểu dung túng.
Cô không thích rất nhiều thứ, và cũng không muốn nhân nhượng người khác.
Đời này người duy nhất mà Lý Minh Châu nhân nhượng chính là Lục Dao.
Lục Dao hỏi cô, “Vậy năm năm trước sao em lại phải đi?”
“Vì em không hiểu chuyện, tính quen chơi nên mới ở bên anh sao?”
Lý Minh Châu nói: “Cậu ngồi đàng hoàng đi.”
Lục Dao không chịu ngồi ngay ngắn, nhất quyết dán nửa người lên người cô.
“Em trả lời anh trước đã.”
Lý Minh Châu là kiểu người không biết thẳng thắn là gì, nếu không huýt cô một cái thì cô sẽ quanh co khiến Lục Dao vội chết.
“Không phải tôi, mà là cậu.” Lý Minh Châu nói, “Cậu không hiểu chuyện, muốn quen chơi.”
Lục Dao bị oan, lập tức phản bác, “Sao anh lại không hiểu chuyện, quen em là quen chơi chứ, anh rất nghiêm túc!”
Một lúc lâu sau, Lý Minh Châu nói.
“Hồi đầu tôi gặp cậu, trong vòng một tuần cậu đổi tới hai cô bạn gái.”
Lục Dao:…
“Ở trường cũng vậy, đám con gái muốn nhào vào lòng cậu chưa từng suy giảm.”
“Sau đó có một ngày, cậu nói muốn hẹn hò với tôi.”
“Lục Dao, khi đó tôi là một thằng con trai.”
“Cậu nghĩ xem tôi nên dùng lối suy nghĩ sáng tạo cỡ nào mới có thể cho rằng cậu nghiêm túc, không định đùa giỡn tôi.”
Lục Dao:…….
Lý Minh Châu có rất nhiều lời muốn nói.
Hồi cấp Ba, cuộc sống của cô không quá suôn sẻ, Lục Dao và cô là người thuộc hai thế giới khác biệt.
Cô nhắc nhở bản thân, Lục Dao chỉ là một cậu ấm đi ngang qua vũng bùn, vì trước nay chưa từng thấy có người nào sống trong bùn nên mới thấy vũng bùn kia thú vị, muốn yêu thử một chút.
Tô Thiên Du chính là một ví dụ điển hình.
Lý Văn Lâm cũng như Lục Dao, ông ta là một tên con nhà giàu không biết cực khổ là gì, hành tẩu nhân gian, một ngày nọ thấy vũng bùn bên đường có một đóa hoa kiều diễm nở rộ, ông ta không hề nghĩ ngợi mà ngắt nó.
Đối với ông ta mà nói, ông ta chỉ hái hoa mà thôi, nhưng đối với Tô Thiên Du thì rễ của bà đã đứt, chờ đợi bà chính là kiếp nạn.
Lý Minh Châu nhìn rõ kết cục tương lai của mình, dù là thế thì cô vẫn không hạ nổi quyết tâm cự tuyệt Lục Dao.
Khi đó, Lý Minh Châu không muốn buông tay, dù có bị cực khổ bẻ cong cũng chưa từng muốn buông tay. Một mình cô cố chấp kiên trì hơn một năm, cuối cùng giấc mơ chẳng thể thành hiện thực, cô không buông tay thì số phận sẽ chém đứt đôi tay cô đến mức máu chảy đầm đìa, đưa cô tới một đất nước xa lạ.
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Tôi nào muốn bỏ rơi cậu, tôi thật sự cùng đường, không còn cách nào khác.
Nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn không chịu nói cho Lục Dao biết.
Lục Dao hơi giận.
“Em nghĩ về anh như vậy đó hả?!”
“Lý Minh Châu, cho dù anh móc tim mình ra đặt trước mặt em có phải em cũng ngại nó dơ không!”
Lý Minh Châu nói, “…. Cậu so sánh kiểu gì đó.”
Lục Dao ôm cô, “Anh mặc kệ, vừa rồi em đã nói thích anh, em không được đổi ý.”
“Tôi đâu có đổi ý.”
“Vậy em về nhà với anh đi.”
“…Lục Dao, tôi còn công việc nữa.”
“Ở chung với anh cũng làm việc được mà.”
“Không tiện.”
“Có gì mà không tiện? Là do em luyến tiếc cô nàng kia thì có.”
“Tôi không có.”
“Em có!”
Lục Dao trừng cô, “Tối nay em còn muốn về ngủ với cô ta.”
“Tôi sẽ không.”
“Ai biết được, em lúc nào cũng nói dối, trước mặt anh một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, cô nàng kia không biết chừng mực, ăn mặc ít như thế, khi nói chuyện còn dùng giọng nói dụ dỗ em, anh nói chuyện còn chưa xài cái giọng đó đâu!”
“Cậu và nhỏ đó không giống nhau.” Lý Minh Châu hết nói nổi.
Lục Dao bám riết không tha hỏi, “Chỗ nào không giống?”
“Tôi thích cậu, tôi không thích nhỏ đó.” Lý Minh Châu đẩy cậu một cái, “Được rồi, vừa lòng rồi chứ?”
Lục Dao cọ vào vai cô hai cái, nhoẻn miệng cười đắc ý.
“Vậy đêm nay em đừng ngủ với cô ta.”
“Không ngủ.”
“Vậy ngủ với anh nha.”
“Không được.”
Lục Dao hỏi, “Sao lại không được?”
Cậu dừng lại, đột nhiên cười đểu, ê a chế nhạo: “Có phải em đang nghĩ tới mấy chuyện hạ lưu không?”
Lý Minh Châu:……..
Lục Dao đặt tay lên bụng cô với vẻ thần bí.
“Ôi, sao em chẳng có động tĩnh gì nhỉ, anh nhớ hồi xưa đâu có xài biện pháp an toàn gì đâu.”
Lục Dao nói, “Trong đội anh có một cô nàng ngày nào cũng đọc tiểu thuyết… Em nên mang thai mới phải.”
Mặt Lý Minh Châu đượm hồng, “Câm miệng.”
Lục Dao lẩm bẩm, “Em lại nạt anh, tại em bỏ đi năm năm, nếu em không chạy thì con trai anh đã biết đi rồi.”
Lý Minh Châu thấy cậu càng nói càng không đứng đắn, không lựa lời, nghĩ bụng: Mình không có bất cứ lời nào để nói với người này nữa!
Cô giãy giụa mấy lần mới thoát khỏi gông xiềng của Lục Dao.
Lý Minh Châu xuống xe, lạnh nhạt nói, “Mau về ngủ đi.”
Cô nói xong, chẳng buồn để tâm tới ý kiến của Lục Dao mà lên lầu luôn.
Lục Dao ầm ĩ một trận khiến Lý Minh Châu có cơ hội nói ra những lời cất giấu trong lòng đã lâu khiến cô thấy nhẹ cả người.
Cô vừa mở cửa vào nhà đã thấy Quý Dao ngồi trên sô pha, mặt đầy vẻ hóng hớt, nhìn cô dò hỏi.
Lý Minh Châu nhìn cô nàng, mặt lạnh đi.
“Quý Dao.”
Quý Dao đột nhiên đứng dậy, “Có!”
“Chị từng nói gì?”
Quý Dao giả ngu, chớp chớp mắt.
“… Quên rồi.”
“Quên rồi phải không? Cần chị nhắc lại lần nữa không?”
Quý Dao lấy vận tốc ánh sáng quỳ trên sô pha.
“Em sai rồi…” Cô nàng nước mắt lưng tròng, “Chị đừng đuổi em đi được không?”
Quý Dao bổ sung, “Em không biết quan hệ của chị với cậu ta, em cứ tưởng Lục Dao tới gặp fan, trời đất chứng giám!”
“Chị nhìn đi, chị rất lạnh lùng với mấy tên đàn ông khác, nên em cứ nghĩ, dù sao chị cũng không thích đàn ông, em có thể giúp chị giải quyết một phần phiền não… Sao em biết cậu ta là bạn trai cũ của chị chứ!”
Rõ ràng sau khi biết vẫn kiếm chuyện.
Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn cô nàng chằm chằm.
Quý Dao bị nhìn tới mức chột dạ, càng lúc càng hãi.
Cô nàng tự nhủ: Tiêu rồi, giận thật rồi, chiêu làm nũng không dùng được nữa.
Lý Minh Châu liếc cô một cái, hàm ý rất rõ ràng: Úp mặt vào tường suy nghĩ đi.
Quý Dao bĩu môi, ôm chăn cút về phòng mình với vẻ thảm hại.
Khi cô nàng chui về phòng thì mở hé cửa âm thầm quan sát Lý Minh Châu, đồng thời từ từ tỉnh táo lại.
“Chị ấy chưa từng quan tâm ai như vậy, nên Lục Dao thật sự là bạn trai cũ sao?” Quý Dao nghĩ thầm, “Mình không đời nào mềm lòng với bạn trai cũ như vậy.”
Tiếp đến, cô nàng lại nghĩ: Vậy mà Lý Minh Châu lại có người yêu! Trời ơi! Mai mình phải đi mua vé số mới được, biết đâu lại trúng đậm!”
Tuy cô ta cũng không cần nhiều tiền làm gì.
Bên kia, Lý Minh Châu đã về phòng, rửa mặt xong thì mở đèn bàn bắt đầu làm việc.
Cô đeo kính lên, ngồi hai ba tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
Tầm mười hai giờ đêm, Lý Minh Châu xoa xoa ấn đường, vươn eo một cái, tắt đèn bàn đi.
Cô kéo rèm, chuẩn bị đi ngủ.
Song khoảnh khắc đụng tới tấm rèm thì Lý Minh Châu chợt ngẩn người.
Xuyên qua cửa sổ, cô có thể thấy hành lang gỗ phía đối diện.
Xe Lục Dao đậu ở đó, giờ vẫn chưa rời đi.
Lý Minh Châu không đeo kính, nhìn không rõ lắm, cô đeo kính lên lại, nhìn kỹ: Lục Dao đang dựa vào thành xe, thế mà vẫn chưa đi!
Trời đông phía Nam rét buốt tận xương, Lục Dao chỉ mặc một chiếc áo khoác, tiếng gió rít qua cửa sổ nghe rất kì quái.
Cô đứng bên cửa sổ, hình như Lục Dao đã thấy cô, lại còn giơ vẫy tay.
Lý Minh Châu:………
Đây là chuyện gì thế!
Thằng nhãi này… đã học được khổ nhục kế rồi!
Lý Minh Châu lấy một cái áo khoác lông vũ trong tủ ra, mở cửa đi ra ngoài.
Lục Dao đứng cạnh xe, thấy cô tới thì cố ý chà xát tay.
Lý Minh Châu khoác áo lên cho cậu.
Lục Dao nói: “Lạnh quá đi mất…”
“Cậu còn biết lạnh à! Khuya rồi không về ngủ đi, đứng đây quay phim truyền hình chắc!”
Lục Dao đột nhiên áp đôi tay giá buốt của mình lên mặt cô.
“Nữ chính của bộ phim tới rồi.”
Tai Lý Minh Châu thoáng đỏ lên, cầm lấy tay cậu, mở miệng nói.
“Tôi phục cậu rồi, lên lầu.”
Lục Dao cười mãn nguyện, đi theo Lý Minh Châu lên lầu.
“Anh muốn ngủ trong phòng em.” Lục Dao nói, “Anh phải kiểm tra một chút.”
Lý Minh Châu biết tên này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời về nhà, nhưng cô không ngờ Lục Dao lại có thể đứng dưới lầu tới rạng sáng.
Cô nghĩ bụng: Mình để lại bóng ma tâm lý lớn cỡ nào mà khiến cậu ấy không tin mình tới mức đó chứ?
Lục Dao đánh giá phòng Lý Minh Châu xong thì rất hài lòng.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có một chiếc giường đơn nho nhỏ rất hợp ý Lục Dao.
Cậu mừng thầm, Lý Minh Châu một là ngủ trên người cậu, hai là ngủ trong lòng cậu, còn không thì không còn chỗ mà nằm.
Nhưng đời không là mơ, Lý Minh Châu lấy một tấm chăn bông mới, trải xuống đất.
Cô chuẩn bị xong đâu đấy thì ngả đầu ngủ dưới đất.
Lục Dao ngồi ở mép giường hoài nghi cuộc đời.
Cậu thầm nghĩ: Cô ấy cứ thế ngủ dưới đất sao?!
Một lúc lâu sau, Lý Minh Châu vẫn không có ý muốn lên giường nằm cùng.
Lục Dao nhấp nhổm một lát rồi đào Lý Minh Châu từ trong ổ chăn ra.
Lý Minh Châu đang nửa tỉnh nửa mê, kêu lên một tiếng.
Lục Dao nhanh tay lẹ chân nhét cô vào chăn, cậu chưa đắp chăn nên trong chăn lạnh ngắt khiến Lý Minh Châu run lên.
Rất nhanh sau đó, Lục Dao đã nằm xuống theo cô, Lý Minh Châu bị cậu ôm vào lòng.
“Mau ngủ đi, anh sẽ không làm gì đâu.”
Nằm trong lòng Lục Dao ấm hơn chăn nhiều, Lý Minh Châu bị cậu ôm thì tim đập loạn lên.
Cô nghĩ: Thế này thì làm sao ngủ được.
Cô nghi ngờ tiếng tim mình đập lớn tới mức ở phòng khách cũng nghe thấy.
Đôi tay Lục Dao khóa chặt trên eo cô.
Lý Minh Châu hết hẳn cơn buồn ngủ, thậm chí càng ngày càng tỉnh táo hơn. Cô trợn mắt trong bóng tối, ngượng ngùng động đậy vài lần.
Lục Dao nhắm mắt một lát, thấy Lý Minh Châu cứ ngọ ngoạy mãi.
Cậu cắn tai cô, “Nếu em không ngủ được thì bọn mình làm chút chuyện cho dễ ngủ đi.”
Lý Minh Châu nói: “Tôi ngủ rồi.”
Lục Dao vươn tay đặt lên bầu ngực mềm như bông của cô khiến Lý Minh Châu bị dọa suýt nhảy dựng trên giường.
Nhưng chuyện này rất oan cho Lục Dao, cậu vốn không nghĩ tới chuyện kia, cậu nói, “Tim đập nhanh như vậy mà ngủ gì chứ.”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Bỏ tay ra.”
Lúc này Lục Dao mới nhận ra tay mình đang đặt chỗ nào trên người Lý Minh Châu, cậu đỏ mặt, lẩm bẩm, “Đâu phải anh chưa từng…”
Lý Minh Châu quyết đoán dùng khuỷu tay thụi cậu một phát, “Ngủ!”
Lục Dao ôm cô, lẩm bẩm lầm bầm chìm vào giấc ngủ.
……….
Sáng sớm hôm sau, Lý Minh Châu tỉnh lại, gỡ đôi tay đặt loạn của cậu ra, rửa mặt đánh răng rồi thay đồ, đi ra phòng khách.
Hôm nay Quý Dao dậy rất sớm, đã mặc đồ chỉnh tề, đang cầm điện thoại lảm nhảm.
Lý Minh Châu thuận miệng hỏi, “Làm gì đó?”
“Em vừa tải phần mềm phát sóng trực tiếp về, Amy giới thiệu cho em, cô ấy nói em đẹp như vậy mà không làm streamer thì quá uổng~”
Lý Minh Châu nói, “Muốn ăn gì?”
Quý Dao vừa mới đăng ký tài khoản ở phần mềm phát sóng trực tiếp đã có mấy người qua đường tình cờ nhấn vào xem, chợt phát hiện Lý Minh châu rất đẹp.
Dù chỉ có vài người, Quý Dao cũng dõng dạc giới thiệu, “Đây là bạn cùng nhà của tôi, đẹp không? Không cho mấy người xem, hi hi hi!”
Lý Minh Châu đi vào bếp.
Một lát sau, Lục Dao đi ra từ phòng cô. Quý Dao thấy cậu thì sợ tới mức lăn từ sô pha xuống đất.
Điện thoại cũng bị cô nàng ném đi.
Trước khi bị ném, phòng phát sóng trực tiếp hiện ra một bình luận:
Ơ đệt??!!! Anh chàng ban nãy mới đi ra là Lục Dao???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.