“Tôi…”
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Phải trả lời thế nào đây?
Tôi sao lại không cần cậu, tôi vẫn thích cậu, cậu có muốn chúng ta bắt đầu lại không.
Vô vàn lời chực thốt ra, nhưng vì có quá nhiều tâm sự chất chứa nên thành ra lại nghẹn ứ nơi cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
Nói không nên lời mới tốt, Lý Minh Châu cảnh cáo bản thân: Mày có còn là con người không mà nói ra mấy lời đó.
Lúc trước người bỏ đi chính là cô, cô làm gì có tư cách nói như thế.
Lý Minh Châu từ từ dời mắt đi, khẽ đẩy đôi tay đang đặt trên ngực Lục Dao.
“Lục Dao, cậu lớn rồi.”
Cô lại nói câu đó.
Từ hồi cậu mười sáu tuổi, cô cứ không ngừng đề cập chuyện này, thật phiền phức.
Câu nói ấy như một lời nguyền, thời thời khắc khắc cảnh cáo Lục Dao, bắt Lục Dao phải chững chạc hơn, hiểu chuyện hơn.
Nếu đổi lại là Lục Dao năm mười sáu tuổi, câu nói này quả thật dọa được cậu.
Đáng tiếc Lý Minh Châu đã xem nhẹ khoảng thời gian năm năm hai người chia xa, cô hoàn toàn không biết Lục Dao đã thay đổi ra sao trong năm năm này.
“Nói hay lắm, nếu lớn rồi thì phải làm chút chuyện người lớn chứ nhỉ.”
Lục Dao hừ lạnh một tiếng, túm lấy cổ tay cô. Cửa thang máy mở ra, Lục Dao đóng lại, nhấn tầng trệt.
Không khí im lặng như khiến thời gian thang máy chạy xuống lâu hơn.
Lý Minh Châu nhìn chằm chằm đôi tay đang giữ chặt mình, làm công tác tư tưởng cho bản thân vài phút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796762/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.