Lý Minh Châu do dự nhìn tin nhắn trong điện thoại, mới nhìn chưa bao lâu thì Lục Dao đã gọi lại.
Cô cầm vở và bút, bình tĩnh chờ điện thoại ngừng reo.
Bên kia, Lục Dao vừa gọi điện thoại không được đã gửi ngay một tin nhắn chứa mười cái dấu chấm than:
Tôi biết cậu thấy!!!!! Nghe điện thoại đi!!!!!
Lý Minh Châu xóa luôn tin nhắn, lơ đẹp Lục Dao.
Lục Dao gọi điện nhắn tin đều không có hồi âm thì tức muốn ném điện thoại đi.
Khi Lục Dao điên lên thì hay giận cá chém thớt, giờ thấy tâm trạng cậu không tốt nên người xung quanh đều nín thở, sợ Lục Dao giận chó đánh mèo.
Cũng may tuy Lục Dao là một cậu ấm bốc đồng nhưng bây giờ cậu không định trút giận lên người khác, chỉ cất điện thoại đi, mặt mày u ám nghĩ: Làm như mình không có cậu ta thì chết không bằng!
Lục Dao tức giận khoanh tay, Vương Miểu và Lâm Quân Huy liếc nhau, ai cũng không dám lại gần sờ đuôi sói.
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp cũng bảo lớp giải tán, ông vừa lên tiếng thì học sinh trong lớp liền kéo nhau thành từng nhóm chạy đi.
“Anh Lục, anh đi chung với bọn em hay là…..” Đi qua lớp Một tìm tên ẻo lả kia?
Vương Miểu không nói nửa câu sau, nhưng cậu ta tin với sự “thông minh tài trí” của Lục Dao chắc chắn hiểu cậu ta ám chỉ gì.
Lục Dao lạnh lùng hừ một tiếng, không tỏ vẻ gì nhưng cũng không đi luôn, ý là: Muốn đi chung với bọn Vương Miểu.
Vương Miểu vui vẻ nói: “Vậy giờ mình đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796720/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.