Giữa lúc Lục Dao còn đang tiếc rẻ sao cái giường này nhỏ quá thì Lý Minh Châu lại mở cánh cửa gần giường đi ra.
Trong tay cô cầm quần áo của Lục Dao, Lục Dao thấy thế thì hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
“Giặt quần áo.” Lý Minh Châu đáp qua quýt.
Mặt Lục Dao đỏ phựng lên ngay lập tức, lại gần giật lấy quần áo trong tay cô, “Khỏi, tôi về nhà tự giặt.”
Cậu nhìn thoáng qua, nghi hoặc hỏi, “Quần áo cậu đâu?”
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Đương nhiên là giặt luôn lúc đi tắm rồi.
Lục Dao là loại thiếu gia chẳng biết tới khó khăn của người thường, không biết lợi dụng lúc đi tắm giặt quần áo luôn để tiết kiệm nước, được nuông chiều đã quen.
Lý Minh Châu hiển nhiên không trông mong Lục Dao học được chuyện này.
Quần áo bây giờ cậu đang mặt chính là quần áo của Lý Văn Lâm năm xưa, Lục Dao mặc trông hơi ngắn khiến mắt cá chân cậu lộ ra một tí. Cửa vừa mở ra thì gió lạnh thốc vào người cậu, Lục Dao lạnh đến phát run.
Lý Minh Châu nói, “Cút về giường đi.”
Lục Dao mở miệng, “Không được, bên ngoài mưa to như thế, lại không có dù……”
Lý Minh Châu mở miệng, “Đây là nhà cậu hay nhà tôi?”
Lục Dao ú ớ đáp, “Nhà cậu.”
Lý Minh Châu nói, “Vậy thì câm miệng.”
Tuy bên ngoài gió thổi vù vù nhưng Lý Minh Châu lại cầm quần áo đi tới chỗ khuất gió.
Lục Dao không yên tâm về cô nên đi theo, giờ cậu mới phát hiện ngoài sân thượng có một chỗ được che bởi miếng ni lông, chỗ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/1796715/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.