Lục Dao đút tay vào túi quần, tùy tiện đứng đó, đợi Dương Phát Tài mắng cậu xong mới mở miệng.
“Thầy nói xong chưa ạ?”
Dương Phát Tài vỗ vỗ ngực. Lục Dao nói, “Nói xong thì bọn em đi được chưa thầy?”
Dương Phát Tài giận dữ nói, “Ai đi! Ai dám đi!” Ông nhìn Lục Dao, thầm nghĩ có la rầy cậu cũng chẳng ích gì, đành bổ sung, “Muốn đi thì cậu tự đi đi, đừng ở đây khiến tôi phiền thêm nữa.”
Lục Dao nói, “Sao thế được.” Cậu hùng hồn nói, “Em muốn dẫn Lý Minh tới bệnh viện.”
Lý Minh Châu nhìn cậu một cái.
Lục Dao túm lấy tay cô giơ lên, “Cái tên khu Hai đánh gãy tay cậu ấy rồi, vết thương lớn như vậy nếu không tới bệnh viện khử trùng sẽ nhiễm bệnh dại mất.”
Đám tàn binh bại tướng khu Hai đang đứng trong phòng thầm tức giận: Đệt mợ! Lục Dao! Cái đó là “vết thương lớn” cậu nói sao!
Cái gì gọi là trợn mắt nói dối, mọi người hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.
Mọi người thấy trên cổ tay Lý Minh Châu chỉ có một vệt đỏ nhẹ nếu không nhìn kỹ thì hầu như không thấy được, thậm chí ngay cả máu cũng không có.
“Nói bậy nói bạ!” Dương Phát Tài giận tím mặt. “Thế này mà đau cái gì!”
Lục Dao nói, “Vết thương lớn như thế, thầy à, thầy không những điếc mà còn mù nữa sao.”
Dương Phát Tài cố nhịn, quyết định không nói nhiều với ông nội Lục Dao này nữa, mất công mình bị chọc điên vỡ tim ra mất.
Nào ngờ Lục Dao vẫn chưa chịu ngừng, kéo Lý Minh Châu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/156577/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.