Lục Dao lại làm trò y hệt như lúc sáng, bắt giặc phải bắt vua trước, dẫn Dương Hoan đi.
Tuy bây giờ là giờ tan trường nhưng KFC không đông khách mấy vì phần lớn phụ huynh không muốn dẫn con tới ăn loại “đồ ăn rác rưởi” này.
Lý Minh Châu trước khi vào quán còn cố dọa Dương Hoan, “Gà KFC có sáu chân đó.”
Dương Hoan vui sướng nói, “Nhiều chân như vậy ạ? Vậy mình ăn được nhiều hơn rồi!”
Lý Minh Châu nghe vậy thì đứng hình một lúc.
Suy nghĩ của con nít mười tuổi rất quái gở, sao cô đoán được chúng nghĩ gì chứ.
Lục Dao tìm bàn ngồi xuống, Lý Minh Châu phòng cậu như phòng cướp.
Cậu lờ đi như không thấy, rất hào phóng với chị em Dương Hoan và Dương Nhạc, tỏ ý muốn ăn gì cứ gọi hết.
Hai chị em tuy xuất thân nông thôn nhưng cũng rụt rè ngoan ngoãn, Lục Dao mời chúng ăn, hai người cũng không tham lam gọi hết các món, chỉ thẹn thùng gọi thứ chúng muốn ăn nhất.
Lục Dao nhíu mày, “Gọi ít vậy ăn đủ no sao?”
Dương Hoan gật đầu, “Cảm ơn anh, vậy là no rồi ạ.”
Lục Dao nghĩ thầm: No gì mà no, nãy còn nhìn thực đơn muốn rớt tròng mắt ra mà.
Lục Dao đi gọi đồ ăn, trí nhớ của cậu rất tốt, cậu gọi hết mấy món lúc nãy trong thực đơn mà Dương Hoan và Dương Nhạc nhìn hoài không thôi.
Lúc cậu quay lại bàn bưng theo một khay ngồn ngộn đồ ăn.
Dương Hoan nhút nhát hỏi trong kinh ngạc: “Nhiều vậy ạ…….”
Lục Dao nói, “À, anh muốn ăn.’
Lý Minh Châu chẳng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai/156564/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.