Một năm kia, Bắc Thành rơi một trận tuyết rất lớn.
Trong cô nhi viện, các bạn nhỏ đang hưng phấn ào ra cửa lớn, chạy nhanh trên nền tuyết.
“Bông tuyết có thể ăn không?”
“Không được đâu! Rất bẩn đó!”
“Đâu có bẩn, cậu xem, rõ ràng là rất sạch mà.”
Các bạn nhỏ giơ tay hứng những bông tuyết đang rơi lất phất từ trời xuống.
Bông tuyết mỏng mảnh nhẹ thổi qua chỗ rẽ của hành lang gấp khúc, rơi trên vai Giang Trác.
Cậu năm nay chỉ mới bảy tuổi, một mình lẻ loi đứng bên cây cột chỗ hành lang gấp khúc, nhìn các bạn nhỏ đuổi nhau trên sân tuyết trắng, không nói một lời.
Mùa hè năm ngoái, cậu hỏi dì viện trưởng cô nhi viện, khi nào mẹ mới đến viện thăm mình, dì viện trưởng nói, chờ khi nào mùa đông năm nay bắt đầu có tuyết rơi, mẹ sẽ đến.
Sau trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cậu lại hỏi dì viện trưởng, khi nào mẹ mới đến thăm cậu.
Dì viện trưởng nói, chờ khi nào trên mặt đất, tuyết trắng phủ thật dày, mẹ nhất định sẽ đến thăm cậu.
Giang Trác giơ tay đón lấy một mảnh bông tuyết hình thoi dị thường, bông tuyết trong suốt dần dần tan chảy trong lòng bàn tay cậu, lạnh đến thấu xương.
Trần viện trưởng từ trong văn phòng đi ra, bị một đám bạn nhỏ bướng bỉnh kéo đến trong sân ngắm tuyết.
“Mẹ viện trưởng, chúng ta đi đắp người tuyết đi!”
“Đi ném tuyết!”
“Tớ muốn cùng một phe với mẹ viện trưởng.”
“Được rồi, tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/3486837/chuong-67.html