Đêm hôm đó, Lục Tự Dương dẫn Ôn Noãn tìm kiếm những nơi Ôn Hàn từng lui tới, quán net, khu trò chơi, còn có dưới gầm cầu nơi hai người thường tới...
Vẫn không thấy bóng dáng Ôn Hàn.
Ôn Noãn cũng không thất vọng, chỉ là có chút hối hận.
Nếu như cô không chỉ lo tập trung chơi bời với các sư huynh ở Nam Sơn Môn mà trở về sớm hai năm, có lẽ anh trai cô đã không sa sút đến vậy.
“Đừng thất vọng quá.” Lục Tự Dương nói: “Sau này mỗi ngày tan học, tôi sẽ đến tìm cậu ấy, chỉ cần người còn ở Bắc Thành, cho dù cậu ấy trốn trong cống thoát nước, tôi cũng có thể tìm được.”
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tự Dương cau mày hỏi: “Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cậu có ý gì với anh trai tôi?"
Lục Tự Dương dựa vào tường, thuần thục châm cho mình một điếu thuốc.
Bình thường ở trường cậu ta luôn ngụy trang thành học sinh giỏi, lúc này cậu ta cũng lười giả bộ: “Tôi với cậu ấy mới gặp mà như đã thân, sau này còn có thể làm tri giao tri kỷ."
Khóe môi Ôn Noãn giật giật: “Làm tri kỷ của anh trai tôi cũng thật làm khó cậu."
Lục Tự Dương nhả ra một làn khói, nói: "Cậu ấy có chút ngu ngốc, nhưng tôi thích nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu ấy cười rộ lên."
"Sau đó cậu đánh anh ấy tàn phế."
Đáy mắt Lục Tự Dương nổi lên một tia tức giận: "Ai cũng có thể nói tôi ghê tởm, chỉ cậu ấy không thể! Tôi vì cậu ấy mà trở nên như thế này... trở thành một tên... biến thái!"
Ôn Noãn nhìn Lục Tự Dương thế này, nghĩ đến anh trai vẫn có chút trâu bò, một thanh niên ngũ đạo giang [1] như thế này vậy mà anh ấy lại có thể bẻ cong!?
[1] ngũ đạo giang: là biểu tượng của đội trưởng đội Thiếu niên tiền phong do thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc thành lập.
Ôn Noãn nhảy xuống cầu thang, quay đầu nhìn Lục Tự Dương nói: "Cong thì cong thôi cũng không có gì đặc biệt hơn người, lại nói không chiếm được thì giế t chế t mới gọi là bi/ến thái đó có được không hả?"
Bắt chước Giang Trác người ta kìa, cong lộ lại còn hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến Giang Trác, Ôn Noãn mới sực nhớ hôm nay còn có việc liền nhảy khỏi bậc thang, xoay người rời đi.
Lục Tự Dương đứng dậy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Chồng tôi bị bệnh, đi thăm cậu ấy.”
9 giờ tối, Ôn Noãn đi tới tứ hợp viện, trước đây cô nhìn tứ hợp viện này chỉ cảm thấy cực kỳ thanh tịnh, bây giờ biết được toàn bộ kiến trúc cổ vùng này đều là tài sản của chú Diệp cô lại chỉ cảm thấy trong thanh tịnh có chút xa hoa hào khí.
Diệp Thanh mới là phú nhị đại thật nha!!
Thảo nào Ôn Noãn vẫn luôn hiếu kỳ, cái bộ dạng nghèo kiết hũ lậu như sư phụ cô làm sao có thể độc chiếm được hết một đỉnh núi, bây giờ xem ra mười phần là Diệp Lan mua cho ông.
Thật sự trâu mà, một lời không hợp liền mua hẳn một ngọn núi cho người yêu, vậy mà vẫn không tiếc chia tay. Nếu đổi là Ôn Noãn cô thì chắc chắn sẽ ôm chặt bắp đùi kim chủ cả đời không buông tay ra nha.
Trong viện, phú nhị đại Diệp Thanh vừa nghe tiếng Anh vừa đóng cọc gỗ.
"Thanh Nhi, ba Giang của con có tốt hơn xíu nào không?"
Ôn Noãn không nghĩ ra liền đi tới đánh mấy chiêu với anh: "Nói bậy bạ gì đó?"
"Có anh Trác còn chưa đủ, lại còn thông đồng với Lục Tự Dương. Cậu thiếu thốn đến vậy hả?"
"Tôi là cái loại người tùy tiện như vậy sao?"
"Đừng có giải thích với tôi, đi tìm anh Trác giải thích đi. Cậu ấy còn chưa chịu ăn cơm tối nữa."
Ôn Noãn đột nhiên hoảng sợ: "Tôi mới nhớ còn bài tập chưa làm, ngày mai trở lại! Chào cậu ấy giúp tôi!"
Nói xong cô liền chuồn mất, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Thanh nhàn nhạt nói: "Cậu cũng biết Giang Trác thù dai đễn cỡ nào. Ngày hôm nay chỉ cần cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng nói tình yêu nồng cháy gì đó, ngay cả thuyền nhỏ hữu nghị cũng phải lật thôi."
Ôn Noãn nghĩ một hồi, liền ngượng ngùng rút bàn chân nhỏ trở về.
…
Cửa không khóa, trong phòng không bật đèn, ánh sáng có chút ảm đạm.
Sau khi Ôn Noãn vào phòng liền bật đèn lên, nhẹ giọng gọi: "Anh Trác?"
Cậu vẫn mặc nguyên quần áo, trùm đầu ngủ thiếp đi, chỉ lộ ra một mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp.
Bàn chân cậu cũng giống như bàn tay, đường nét vô cùng đẹp như được chạm khắc, còn tinh xảo hơn cả một cô gái.
Nhưng còn chưa dứt lời Giang Trác đột nhiên nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Một chữ cuối cùng của cô còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.
Dưới ánh sáng ấm áp mờ ảo của ngọn đèn tường, nét mặt cậu trở nên mềm mại.
Cậu hôn cô lên má bên phải, rồi bên trái, cuối cùng là hôn nhẹ lên chóp mũi cô. Con người đen nhánh chứa một tia ôn nhu: "Tới đây, bảo bối."
Trái tim Ôn Noãn lúc này như ngừng đập.
Cậu là loại bạn trai thần tiên nào vậy trời!!! Ah ah ah!
Ôn Noãn đưa tay sờ trán, vẫn còn sốt nhưng không còn nóng như ban sáng nữa.
“Khát, đi rót cho anh cốc nước.” Cậu dùng ngón chân đẩy cô: “Anh muốn nước lạnh."
Ôn Noãn: …
Dịu dàng được ba giây liền lộ nguyên hình rồi!!
Ôn Noãn đi tới quầy bếp, tự mình rót một ly nước lạnh uống cạn, sau khi bình tĩnh lại một hồi lại pha một ly nước ấm bước đến bên giường đưa cho Giang Trác.
"Đã uống thuốc chưa?"
Giang Trác vén chăn bông lên, cầm cổ áo của mình, cảm thấy có chút mồ hôi: "Chắc là rồi."
"Chắc là? Rốt cuộc có uống chưa?"
Cậu ngồi ở mép giường xoa tóc: "Buồn ngủ nên không nhớ rõ."
Ôn Noãn bước đến bàn, nhìn thấy mấy gói thuốc theo toa mà bệnh viện trường đã cho còn chưa được mở ra.
Cô bất đắc dĩ cầm gói thuốc lên, nhớ lời dặn của bác sĩ: "Mỗi ngày ba lần, mỗi lần... hai viên. Gói này mỗi ngày một lần, mỗi lần ba viên, uống chung với nhau."
Giang Trác nhướng mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn, nước da cô gái trắng ngần, lông mi dài cong, đuôi mắt cong nhẹ, trên môi có một chút màu nhạt.
Hầu kết cậu trượt lên xuống, cảm giác có chút khô nóng.
Ôn Noãn theo chỉ dẫn của bác sĩ lấy mấy viên thuốc màu trắng vào lòng bàn tay, bưng cốc nước đi tới chỗ Giang Trác: “Này, mau uống thuốc đi, uống xong rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết sốt.”
Giang Trác không đưa tay ra nhận lấy mà đưa đầu lại gần vùi vào tay cô, ngậm lấy mấy viên thuốc.
Ôn Noãn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại khi môi cậu chạm vào lòng bàn tay.
Cô chưa bao giờ biết môi của con trai lại mềm mại đến vậy.
Giang Trác uống nước trong tay cô rồi nuốt thuốc xuống.
Ôn Noãn vỗ nhẹ vào lưng cậu chợt nhận ra hình như chính cô cũng có vẻ rất hưởng thụ cảm giác chăm sóc cậu.
"Giang Trác, chúng ta là bạn trai bạn gái sao?”
Giang Trác nuốt thuốc, uống hai ngụm nước, thản nhiên nói: “Tự mình cảm nhận sao?”
Ôn Noãn ngồi bên cạnh cậu, nhìn dung mạo tuấn tú của cậu không khỏi lắc đầu: "Em không chắc lắm, cảm thấy nó phát triển quá nhanh. Anh thực sự... thích con trai sao?"
"Anh nói, anh không thích con trai, anh thích em."
Ôn Noãn vẫn còn nhớ những gì cậu đã nói, cô có là con chó cậu cũng thích.
"Vậy thì em có là con gái anh cũng không ngại sao?"
“Nam hay nữ… đều được.”
Giang Trác đặt ly nước xuống, tựa cằm vào vai cô, nhắm hai mắt hít thở mùi thơm cơ thể cô.
"Em là con gái thì càng đẹp hơn."
Ôn Noãn cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của cậu phả vào cổ cô, trái tim cô như muốn tan chảy. Giang Trác lúc bị bệnh, thật là nhõng nhẽo nhaaa!
“Vậy thì em sẽ là bạn trai, anh có ngại không?” Cô thuận miệng hỏi.
"Em vui là được."
Ôn Noãn nói đùa: “Em là bạn trai cho nên em sẽ ở trên nha.”
Giang Trác mở mắt ra, cau mày nhéo má cô: “Trong đầu em chứa cái gì không vậy hả?"
"A, buông ra buông ra!"
"Không được nói mấy câu như vậy nữa!"
"Không phải là anh nói vậy à? Em vui là được, thế nào? Lời vừa nói ra khỏi miệng giờ muốn đổi ý hay sao?"
Giang Trác liế m liế m môi dưới, kéo cô gái nhỏ đ è lên giường: “Không đổi ý cũng không phải là không để cho em ở trên.”
Ôn Noãn ngã lên gối, trợn to mắt nhìn cậu.
"Chỉ là lúc đơn độc ở chung đừng có đùa giỡn như thế này với anh."
Ôn Noãn nhìn thấy dụ/c vọng nhàn nhạt trong đôi mắt đen nhánh của chàng trai, cô lập tức ý thức điều gì đó, nhanh chóng đẩy cậu ra, đứng dậy cách xa cậu.
“Được rồi, em không nói lung tung nữa.”
Giang Trác đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, cảm thấy tinh thần khôi phục không ít, cầm dao cạo lên, nâng quai hàm bắt đầu cạo râu.
Ôn Noãn nhắm mắt theo sát cậu, dựa vào cửa, nhìn cậu cạo râu.
Thiếu niên nội tiết tràn đầy, không cạo râu một ngày râu ria xồm xoàm. Ôn Noãn đi tới, đưa tay sờ râu xanh trên quai hàm cứng ngắc.
"Tò mò à?"
“Có gì mà tò mò, em cũng có.” Ôn Noãn cũng sờ sờ cằm: “Chỉ là chậm lớn mà thôi.”
Giang Trác vỗ mặt cô: “Anh giúp em cạo râu.”
“Đừng, đừng, em... sáng nay em vừa mới cạo râu sạch sẽ!”
Giang Trác ôm khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, không kìm lòng được hôn một cái.
Ôn Noãn lùi về phía sau mấy bước, trên má còn lưu lại một nét mềm mại: “Sao anh cứ... hôn em?”
Giang Trác cất dao cạo lại tủ cười nói: “Thấy em nên không nhịn được."
Vốn dĩ là một lời tốt đẹp, nhưng Ôn Noãn đã quá xấu hổ, cô đuổi Giang Trác ra khỏi phòng tắm: "Em mới là bạn trai cho nên anh có thể rụt rè một chút không?"
Giang Trác dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Bạn trai chủ động đi.”
"Em chủ động thế nào?"
Giang Trác cúi người tới gần cô, chỉ vào má cậu.
Ôn Noãn cười đẩy cậu ra: "Em là bạn trai cao ngạo lạnh lùng, anh đừng hòng mơ tưởng."
"À." Giang Trác gật đầu: "Được chưa?"
"Được chưa là có ý gì?"
"Ý là mị lực của anh chưa đủ nên không hấp dẫn được bạn trai cao ngạp chủ động với anh."
Ôn Noãn chắp tay sau mông cố ý hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Vậy thì cũng chỉ có thể... nhịn một chút." Giang Trác khoác tay lên bả vai cô, ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: "Nhẫn đến khi bạn trai nguyện ý chủ động cái kia với anh…”
"Cái gì cơ?"
Giang Trác cười không nói gì.
Ôn Noãn nhìn nụ cười không có ý tốt của cậu như nhận ra điều gì đó thì sợ hãi lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu im lặng không nói nữa.
Nhìn thấy cô đỏ mặt, Giang Trác cũng không biết có phải mình đang nói đùa hơi quá không, dù sao... đây là lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái.
Khi ở chung với bạn gái, tự nhiên không thể tùy tiện cái gì cũng đem ra đùa như thường làm với con trai.
Giang Trác vẫn chưa thích ứng với vai diễn hiện tại.
"Em là bạn gái... trai đầu tiên của anh nên sau này chỉ giáo anh nhiều nhé."
"Sao tự nhiên anh lại khách sáo như vậy?" Ôn Noãn nhìn cậu: "Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Giống như trước ở chung với nhau không phải tốt sao?"
Giang Trác lắc đầu: "Không, khác với trước đây. "
"Khác ở chỗ nào?"
Anh kéo cô lại gần, nghiêm túc nhìn vào mặt cô: "Em có biết ở bên nhau là có ý gì không?"
"Biết nha. Là yêu đương." Đôi mắt sáng ngời của Ôn Noãn nhìn cậu: "Em sẽ đối xử tốt với anh và anh cũng đối xử tốt với em đúng không?"
Giang Trác gật đầu: "Anh sẽ càng ngày càng tốt với em."
Ôn Noãn cúi đầu mỉm cười: "Ừm."
"Nhưng mà…" Giang Trác đột nhiên đổi chủ đề: "Có rất nhiều chuyện anh không thể tự kiểm soát được. Chỉ cần anh muốn là anh sẽ làm."
Ôn Noãn đương nhiên biết bản tính Giang Trác luôn tự do phóng khoáng, không kiêng kỵ chuyện gì, không ai có thể kiềm chế cậu.
"Nghe câu này của anh sao giống có ý nhắc nhở vậy?"
"Phải, cho nên chúng ta phải có ba điều quy ước."
"Tại sao anh không tự kiềm chế mà lại muốn có ba điều quy ước với em?"
"Là để kiềm chế bản thân." Giang Trác nhìn cô: "Thật ra ba điều quy ước chỉ có một. Nếu có gì mạo phạm mà em nói "không được" thì anh sẽ dừng lại."
Ôn Noãn nhìn cậu: "Chúng ta đi làm chuyện kỳ quái gì sao?"
"Cũng không tính là kỳ quái, chỉ là sẽ càng thân mật hơn trước đây thôi."
Hai má Giang Trác hơi nóng, không muốn tiếp tục chủ đề không thích hợp cho thiếu nhi nữa. Cậu xoa đầu cô: "Tóm lại, bất cứ lúc nào, anh đều có thể dừng lại."
“Ồ.” Ôn Noãn ngoan ngoãn gật đầu: "Nếu không anh làm ví dụ thử một cái cho em xem?"
Giang Trác nghiêng đầu nhìn cô: “Em chắc chứ?”
"Ừm."
Một giây tiếp theo, Ôn Noãn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã bị thiếu niên đẩy ngã xuống giường.
Cánh tay có lực của cậu đè lên vai cô, nhìn gương mặt ngoan ngoãn của cô, hơi thở Giang Trác có chút ngưng trệ.
Cô gái chớp mắt vô hại nhìn cậu.
Giang Trác nghiêng người hôn lên mắt cô.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Với công phu của em thì đẩy anh ra dễ như trở bàn tay." Cậu thì thầm vào tai cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đấm anh một cái.”
Ôn Noãn mở mắt ra, đột nhiên ngẩng đầu hôn lên khóe miệng cậu.
Đầu óc Giang Trác ong ong nổ tung.
Cậu muốn làm thêm một chuyện gì đó, nhưng... nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cô gái, cậu không đành lòng, chỉ có thể buông lỏng cô ra.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Mười bảy…” Giang Trác hữu khí vô lực nằm xuống giường: “Còn hơi nhỏ, chờ một chút.”
Ôn Noãn biết cậu đang đợi, hôn mấy lần mà không lần nào không dám chạm môi.
Cậu là một người đàn ông không kiêng kỵ gì, vậy mà lại ở trên cô nhịn hết lần này đến lần khác.
Ôn Noãn ngồi dậy sửa lại tóc, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Giang Trác: "Hôm nay Lục Tự Dương tới tìm em."
"Hả?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì chỉ là nói chuyện một lát." Cô chột dạ nhìn cậu: “Anh hẳn là… đã xem mấy bài viết trên diễn đàn rồi.”
Giang Trác lười biếng nằm trên giường, hai tay ôm lấy gáy nói: “Anh ngủ rồi, không thấy bài đăng, cũng không biết hai người khoá cửa nhà vệ sinh nam làm cái gì trong đó. Càng không muốn biết em vì cái gì mà trong lúc bạn trai mình bị bệnh lại truyền ra tai tiếng cùng thằng khác."
Ôn Noãn:...
Nghe giọng điệu chua lè của cậu e rằng đã tức giận nãy giờ rồi.
"Em muốn giải thích.”
"Em đừng giải thích, một chữ anh cũng không muốn nghe."
Ôn Noãn ngồi bên cạnh đưa tay xoa xoa mái tóc bạc trắng của cậu: “Vậy thì em không giải thích nữa."
Giang Trác hất tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô.
“Vậy thì em đi đây, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé. Ngày mai gặp lại, mau chóng khỏe lại nha.”
Ôn Noãn đứng dậy định rời đi, nhưng Giang Trác lại đột nhiên nắm lấy tay cô: "Rốt cuộc em có phải là bạn trai anh không vậy?"
Ôn Noãn quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu.
Giang Trác khó chịu nói: "Ông đây không cần được dỗ à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]