Chương trước
Chương sau

Ôn Noãn ngủ một giấc đến tận thiên hoang địa lão [1], buổi chiều ba ngày sau, cô mới từ từ mở mắt.

[1] thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng

Mở mắt ra hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi chân dài miên man của Giang Trác.


Ôn Noãn nghiêng người sang bên cạnh thì nhìn thấy Giang Trác đang ngồi trên ghế dựa, đôi chân dài gác lên giường cô, hết sức tập trung đọc truyện tranh châm biếm.

Tên này vậy mà dám đưa chân vào mặt cô. Ôn Noãn nắm lấy mắt cá chân của cậu rồi gãi gãi vào lòng bàn chân cậu!

“F/uc.k!” Giang Trác bị động tác đột ngột của cô làm cho sửng sốt, lòng bàn chân có cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi, suýt chút nữa ngã xuống ghế.

“Buông ra!”

Ôn Noãn kẹp cổ chân trái của cậu lại, không ngừng gãi gãi vào lòng bàn chân cậu: “Đưa chân thối vào mặt tôi này! Tranh thủ lúc tôi đang ngủ muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?”

"Mùi gì thối!” Giang Trác bị Ôn Noãn gãi ngứa, muốn cười nhưng cậu phải nín lại bởi vì cười là sẽ thua, cho nên rất nhanh gương mặt cậu đỏ bừng: "Cậu mới khôi phục mà còn có khí lực lớn như vậy hả? Cậu có phải là con gái không vậy??"

"Cậu nói tiếp đi! Nói tiếp đi!" Ôn Noãn không chịu buông tay ra tiếp tục gãi bàn chân cậu không ngừng.


Giang Trác dùng hết sức rút chân lại, sau đó trực tiếp nhào lên giường, nắm hai chân cô bắt đầu cù: “Cho cậu còn hăng hái này!”

Nhưng cậu đâu phải là đối thủ của Ôn Noãn, cô gái này giống như một con robot loli di chuyển không ngừng. Một lúc sau, cả hai mồ hôi nhễ nhại.

Cuối cùng, Ôn Noãn cũng chịu thua, không động đậy nữa, tùy ý đế cậu cù nách mình một hồi.

Nắng xuân chói lọi chiếu qua khung cửa sổ vào nhà, dung mạo tuấn mỹ không giống người ở thế giới này của cậu, tóc nhuộm bạch kim lại đặc biệt thích hợp với nắng xuân.

Vẫn khiến cô kinh diễm giống như lần đầu gặp cậu.

Giang Trác cù cô một hồi mới phát hiện cô gái nhỏ không phản kháng lại nữa, đôi mắt trong veo mở to nhìn cậu.

Nhịp tim Giang Trác đang đập rất nhanh, hô hấp cũng có chút dồn dập, chậm rãi ngừng động tác.

Hai người nhìn nhau dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Đột nhiên cậu cúi đầu xuống.

Ôn Noãn nhìn đôi môi sạch sẽ, ửng hồng của cậu sắp rơi xuống, mắt cô mở to, đầu ngón chân cô cong lại.

"Sư muội, em tỉnh chưa?" Lục Tư Yến đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một màn trước mắt thì sợ tới mức đĩa trái cây trong tay rơi xuống đất.

"F/u/ck! Buông tiểu sư muội tôi ra!"

Giang Trác đang ở trên người Ôn Noãn nhanh chóng bước xuống, giẫm lên tủ đầu giường, trực tiếp nhảy tới cửa sổ.

Lục Tư Yến tức giận đứng ở bên kia giường bệnh, chỉ vào Giang Trác: “Cậu ăn gan cọp rồi hả?"

Ôn Noãn kéo Lục Tư Yến lại, trừng mắt nhìn anh.

Lục Tư Yến dường như hiểu ánh mắt của Ôn Noãn có ý gì thì gãi gãi đầu: “Thôi, anh đến xem em tỉnh chưa, thuận tiện... nói chuyện nhận giải cho nên không làm phiền hai người nữa.”

Ôn Noãn lập tức ngồi dậy: “Suýt nữa thì quên thuốc của em!”

Lục Tư Yến có chút khó nói: “ Ừm… Sư muội à, anh có chuyện phải nói cho em biết.”

Giang Trác ngồi xổm bên cửa sổ lấy một cây Pim Pom [2] ra, thấy anh ta ấp a ấp úng thì không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì thì mau nói đi."

[2] Pim Pom: là một loại kẹo m út giống Chupa chups á:v

Lục Tư Yến bất mãn nhìn cậu: “Mắc mớ gì tới cậu?"

Giang Trác ngậm kẹo m út, hai má phồng lên: “Việc của cô ấy cũng là việc của tôi.”

"Không biết xấu hổ!"

Trong lúc hai người đấu võ mồm thì Ôn Noãn đã mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài, Lục Tư Yến vội giữ cô lại: "Sư muội, anh đã nhận giải thưởng cho em rồi. "

Ôn Noãn dừng lại, vui vẻ nói: "Thật sao? Mau cho em xem thử bí thuốc có thể cải tử hồi sinh này trông như thế nào đi”

Lục Tư Yến khó khăn kéo khóa túi sách lấy ra một hộp quà cao cấp có in dòng chữ “Công ty dược phẩm hữu hạn Tiêu Dao” rồi mở ra, trong đó là một củ nhân sâm nửa người.

Ôn Noãn ngẩn người: "Đây... đây là bí thuốc của bọn họ?"

Giang Trác đi dép lê tới gần, kiễng chân nhìn củ sâm trong hộp: "Thứ này... trong tiệm thuốc Đông y của chú Diệp Lan cũng có."

Lục Tư Yến nói: "Có thể so sánh kiểu đó sao? Hình dạng nhân sâm thể này chính là cực phẩm trân quý đấy!”

Sắc mặt Ôn Noãn càng ngày càng trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là bí thuốc, không phải bí thuốc em cần.”

Không phải bí thuốc có thể chữa khỏi cho anh trai cô mà cô đã phải liều mạng để giành được.

Lục Tư Yến gãi gãi ót nói: "Bọn họ nói nguyên liệu của bí thuật cực kỳ trân quý, khó khăn lắm mới có thể chế được một lượng nhỏ. Mấy ngày trước, bệnh tình một vị lãnh đạo cấp cao của môn phái nguy kịch nên phải dùng đến nó. Vì thế mới lấy củ nhân sâm cực phẩm này ra thay."

Giang Trác thản nhiên nói: "Kiếm cớ thì có."

Lục Tư Yến bất lực nói: "Rõ ràng là đã nói, phần thưởng cho quán quân chính là bí thuốc của bọn họ, nhưng bây giờ lại lấy củ sâm già này ra thay thế không phải là lật lọng sao?"

"Em đi tìm bọn họ lấy thuốc!"

Ôn Noãn đá văng dép ra, mang giày thể thao vào rồi hùng hổ chạy ra ngoài. Lục Tư Yến nhìn thấy tình cảnh này thì đoán được hơn phân nửa là cô muốn làm ầm lên rồi.

Với cái tính tình nóng nảy của sư muội anh ta thì chỉ sợ sẽ phá sập hết phòng ốc của bọn họ.

"Tiểu sư muội, em đừng có manh động! Chúng ta thương lượng với sư phụ một chút đã..." Còn chưa dứt lời, Ôn Noãn đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.

Giang Trác vỗ vai anh ta: "Yên tâm đi, tôi đi ngăn cô ấy lại!"

“Được rồi, làm phiền cậu, tôi sẽ liên lạc với sư phụ ngay đây!”

...

Lục Tư Yến gọi điện thoại cho sư phụ, giải thích hết tiền căn hậu quả chuyện này. Sau đó, anh ta cũng vội vã đến tiền viện của Tiêu Dao Cốc.

Lục Tư Yến hy vọng rằng Giang Trác có thể ngăn cản không cho sư muội mình gây chuyện. Không ngờ, trong viện, Ôn Noãn đã đánh nhau với mấy tên đệ tử Tiêu Dao phái.

Về phần Giang Trác thì cậu đang đứng dưới gốc cây hoa đào, xuất hỏa lực từ xa cho cô, cầm dây thun bắn đá cực kỳ chuẩn xác khiến cho mấy tên này gào khóc không ngừng!

Lục Tư Yến lửa giận xuyên tim mắng: "Không phải cậu nói sẽ ngăn cản con bé sao! Tại sao bây giờ còn giúp con bé gây chuyện nữa?"

Giang Trác bình tĩnh kéo dây thun, cục đá b ắn ra ngoài.

"Tôi không giúp cô ấy thì giúp ai?"

Cậu lý lẽ hùng hồn nói.

Lục Tư Yến vội vàng chạy tới túm lấy cô: "Đừng động thủ! Chuyện gì cũng từ từ nói! Tiểu Noãn, sư phụ bảo em dừng lại, đợi ông ấy tới xử lý!"

Bất kể thế nào thì hai bên cũng phải ngừng lại.

Vài thiếu niên đứng trước cổng chính môn phái tức giận nói: "Cô ta không nói tiếng nào đã xông tới. Chúng tôi ở đây không phải là mấy kẻ nghèo nàn quê mùa để cho cô ta diễu võ giương oai đâu!"

"Nói tới nói lui còn không phải do các người!" Lục Tư bảo vệ Ôn Noãn sau lưng nói: "Chúng tôi nhà nghèo quê mùa, cũng biết được bội tín là trơ trẽn, còn các người là đại môn đại phái vậy mà lại ngang nhiên lật lọng thì có tư cách gì mà coi thường người khác?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, có vẻ là lãnh đạo của môn phái bước ra ngoài, kéo dài giọng điệu nói: “Không phải đã đưa phần thưởng cho các người sao? Các người còn muốn thế nào nữa?"

Ôn Noãn ném cái hộp nhân sâm xuống trước mặt cậu: "Tôi không muốn cái này!"

Người đàn ông cười cười nói với đệ tử môn hạ thu nhân sâm lại: "Thách đấu vốn dĩ là lấy võ để kết bạn, không ai thật sự vì giải thưởng mà đánh nhau đến ngươi sống ta chết cả, điều đó làm mất đi sự khoan dung và phong thái của người tập võ."

Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng thuốc đó tôi cần để... cứu mạng người!"

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi đã nói bây giờ không có bí thuốc nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có nên mới dùng nhân sâm già có giá trị tương đương để thay thế. Nếu các người không muốn nhân sâm già thì có thể quy ra tiền mặt tương đương cũng được. Tôi khuyên các người, chỉ cần nghỉ, biết điều một chút. Cô có thể đoạt được quán quân là do các tiền bối nhường cô, đừng có mà học cái thói không biết thân biết phận của sư phụ mình rồi thành kẻ thù của toàn bộ võ lâm."

Ôn Noãn siết chặt nắm đấm: "Các người... cố ý."

“Dù cố ý hay không cố ý thì phần thưởng cho quán quân chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, tôi chưa từng thấy ai đoạt giải mà còn kén cá chọn canh, đúng là thầy nào trò nấy mà!”

Vừa dứt lời, ông ta liền nghe thấy một tiếng động lớn, tấm bảng "Tiêu Dao cẩm đường" trước cổng bị rơi ầm xuống đất gãy làm đôi.

Mấy người đàn ông kinh ngạc, đồng thời nhìn thiếu niên đang đứng dưới gốc cây hoa đào.

Một cơn gió thoảng qua, cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng xuống, thiếu niên buôn dây thun xuống, cử động cổ vai: “Ai dám mắng cô ấy một câu nữa thử xem, bể đầu thì đừng trách tôi!"

Cậu bình bình đạm đạm nói một câu lại tràn đầy sức mạnh uy hiếp.

Mấy lão già lớn tuổi trong vòng phong vân cũng không dám tùy tiện mở miệng đã thương người như vậy.

Lục Tư Yến thấy Giang Trác không có lấy một chút ý định ngăn cản Ôn Noãn thì quyết định đứng về phía cô.

Anh ta giữ Ôn Noãn sau lưng, phòng bị nhìn những người xung quanh.

Đúng lúc này, bên trong nội sảnh có người hét lên: "Ông là ai? Ông làm gì trên xà nhà vậy hả?"

Trên xà nhà bên trong phòng, có một người đàn ông vươn vai ngáp một cái rồi nhàn nhạt nói: "Bên ngoài đang nhao nhao ầm ĩ cái gì, dám quấy rầy mộng đẹp của ông đây.”

Nghe thấy giọng nói này, cả Ôn Noãn và Lục Tư Yến đều sửng sốt.

Một con vẹt yến phụng bay hai vòng xung quanh đại sảnh, sau đó đậu lên vai Ôn Noãn: "Ai bắt nạt tiểu sư tỷ của ta? Ai bắt nạt tiểu sư tỷ của ta?"

"Tra Tra!"

Ôn Noãn sờ sờ con vẹt sau đó vội vàng nói vọng vào trong phòng: “Sư phụ, cuối cùng ông cụ cũng tới rồi!"

"Cái gì mà ông cụ hả? Ta rất già sao?"

Trên xà nhà, một người đàn ông anh tuấn mặc áo len nhảy xuống.

Nhìn thấy ông, sắc mặt của mấy lão đại của Tiêu Dao phái liền đại biến, giống như nhìn thấy một ma đầu Tạ ơn: “Tạ... Tạ Tu!"

Tạ Tu ngồi trên ghế gỗ tử đàn trước bài vị của tổ sư gia phái Tiêu Dao, bưng chén trà trên bàn lên, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: "Vẫn còn nhận ra ông nội mi sao?"

"Ông đến đây làm gì! Chúng tôi không hoan nghênh ông..."

Người nọ còn chưa kịp nói lời cuối cùng, Tạ Tu đã đập chén trà trên tay lên bàn khiến mọi người xung quanh rùng mình.

“Ở Nam Sơn Môn, tiểu sư muội của nhà chúng tôi đều do một đám sư huynh đệ trong môn nâng như trứng nuôi lớn. Vậy mà đến Tiêu Dao phái của các người lại bị tức giận không hề nhẹ, tôi có nên giúp con bé xả giận một chút hay không đây?"

Sư phụ đã đến nên Lục Tư Yến rất kích động đứng lên nói: "Sư phụ, không phải lỗi của chúng con, đó là do bọn họ lật lọng. Lúc phát thiếp mời thi đấu đã nói rõ, phần thưởng cho quán quân chính là bí thuốc, bây giờ lại đổi thành củ nhân sâm chó má này! Không phải là đang cố tình đùa giỡn chúng ta hay sao?"

Mấy lão già kia thổi râu mép trừng mắt: "Thuốc không có! Nhân sâm này các người có muốn không?"

Ôn Noãn thấy không còn hy vọng đòi lại được bí thuốc thì ánh mắt chua xót không thôi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Tạ Tu nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Con nhóc này con không cần phải sợ, dù ở chỗ nào cũng phải dựa vào một chữ lý. Sư phụ làm chỗ dựa cho con, ngày hôm nay, nếu bọn họ không lấy hai tay dâng thuốc lên thì sư phụ ở trước mặt tổ sư của bọn họ đến khi nào lấy được thuốc mới đi! Chỉ là Tra Tra nhà chúng ta một ngày phải phóng uế hơn mười lần, chắc chắn sẽ làm ô uế bài vị của tổ sư nhà bọn họ, quấy rầy thanh tịnh của ông ta!"

Có lão già tức giận đến mặt đỏ bừng chỉ vào Tạ Tu nói: "Tạ Tu, dầu gì ông cũng là một môn chi tông, tại sao lại có thể xấu xa như vậy hả??"

"Các ngươi không nói tín nghĩa, khi dễ tiểu đồ đệ của tôi vậy thì không tính là xấu xa sao?"

"Nếu các người còn gây sự nữa thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"

"Tới đi! Tôi đang chờ các người không khách khí nữa đây!"

Tiêu Dao phái gọi một đám đệ tử ra, cầm gậy gộc bao vây thầy trò ba người, xem ra là muốn đánh.

Tạ Tu mỉm cười, hồi đó ông là ác ma có thể chui ra từ dưới mấy trăm cây hàng ma côn của đệ tử Thiếu Lâm Tự thì làm sao ông có thể để những người này vào mắt?

"Đến đi! Cùng lên hết đi! Ông đây sẽ cho các ngươi thấy thế nào mắt điếc tai ngơ mới đáng được gọi là tổ sư!"

Tuy nhiên, lúc này, một giọng nói lạnh tanh truyền đến...

“Tạ Tu, nhiều năm rồi mà ông vẫn không khác gì một đứa trẻ sao?"

Nghe thấy âm thanh này, cơ thể của Tạ Tu cứng lại, cúi đầu thì thào nói “F/u/ck.”

Ôn Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Lan bước vào, cô nhanh chóng kéo tay áo Tạ Tu: "Sư phụ, người mau nhìn đi! Là Diệp Lan sư thúc đó!”

Tạ Tu liền đeo kính râm, mắt điếc tai ngơ giả chết.

Ôn Noãn phát hiện ra hôm nay Diệp Lan sư thúc mặc vest, hoàn toàn khác với dáng vẻ ôn nhu khám bệnh lúc trước.

Mỗi bước đi đều mang đến cảm giác tổng tài bá đạo!

Diệp Lan đi thẳng đến chỗ mấy lão già kia, trợ lý bên cạnh ông lấy ra một phần văn kiện đưa cho ông, Diệp Lan nói: “Mấy năm nay, tập đoàn Tiêu Dao của các người quản lý kém, nợ nước ngoài không ít, bao gồm cả ngân hàng và tư nhân. Tất nhiên, khoản nợ lớn nhất là ở Ngân hàng Hối Ân, đây là hợp đồng vay tiền. Các người có nhận ra không?"

"Ông... Tại sao ông lại có thể có hợp đồng?"

"Tôi quên nói, Ngân hàng Hối Ân là công ty con của tập đoàn Diệp thị của chúng tôi. Nghiêm túc mà nói thì các người đang nợ nhà họ Diệp chúng tôi hơn mười tỷ."

Ôn Noãn sợ ngây người, lúc trước Diệp Thanh nói khu tứ hợp viện cổ kính bọn họ đang ở đều là của nhà họ Diệp, cô còn tưởng là nói đùa.

Không ngờ Diệp Lan sư thúc quả thật là tổng giám đốc bá đạo!

"Phá hết số tài sản kếch xù của tổ tiên để lại, với tình trạng kinh doanh hiện tại của công ty các người, tôi e rằng không có ngân hàng nào sẽ đồng ý cho các người vay tiền. Nếu các người không trả được toàn bộ các khoản vay trước khi hết hạn hợp đồng, tôi sẽ lập tức khởi kiện các người ra tòa, dùng tài sản cố định của các người gán nợ."

"Không đúng... ông thật sự là... người của tập đoàn Diệp thị sao? Lẽ nào ngân hàng là do ông định đoạt?" Mấy người kia vẫn không thể tin được.

Trong ấn tượng của bọn họ thì Diệp Lan chỉ là một tên nghịch đồ phản bội sư môn mà thôi, ai có thể ngờ rằng gia thế bối cảnh của ông lại ghê gớm như vậy!

Diệp Lan không cảm xúc nói: “Nếu các người vẫn nghi ngờ thân phận của tôi thì cũng không sao, ngày mai tôi sẽ cho luật sư đến gặp các người.”

“Đừng đừng đừng!” Một người đàn ông trung niên trẻ tuổi lập tức đứng ra nói: “Có chuyện gì thì chúng ta từ từ thương lượng!"

"Nếu muốn thương lượng thì đồ đệ của tôi ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì xin thuốc. Hơn nữa con bé cũng đã thắng trận đấu thì các người cũng nên giữ lời hứa. Ở trước mặt tiểu bối mà các người còn không giữ được chữ tín thì là sao tôi dám cho môn phái các người vay tiền?"

Vừa nghe mấy lời này thì mặt mấy lão già kia liền lúng túng, vừa thẹn vừa xấu hổ: "Chúng tôi thật sự là không gạt các người. Bí thuốc trân quý đến cỡ nào, lúc trước chỉ vì trả nợ mà chúng tôi đành phải... bán nó với một cái giá cao."

"Vậy thì làm lại."

"Cái này... nói thì dễ nhưng mà chúng tôi khó khăn lắm mới chế tạo được mấy phần."

Mặt Diệp Lan không chút thay đổi: "Ba tháng có đủ không?"

"Ba tháng làm sao có thể chứ?"

"Vậy thì hai tháng. Nếu như lúc đó không lấy được thuốc thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người!"

Mấy người đó chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Diệp Lan hài lòng gật đầu, xoay người đi tới bên cạnh Ôn Noãn. Cô vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn Diệp Lan sư thúc!”

Ông vươn tay ấn bả vai cô: “Con đã gọi ta một tiếng sư thúc thì con chính là đồ đệ của ta."

Tạ Tu lập tức không vui, kéo Ôn Noãn ra phía sau: "Cái gì? Sao tự dưng lại thành đồ đệ của ông rồi hả?"

Diệp Lan liếc ông một cái thật sâu, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, không nói chuyện, bước ra khỏi cửa...

“Tiểu Trác, đi thôi.”

Giang Trác đi theo Diệp Lan, ngoái lại nhìn Ôn Noãn một cái. Cô nhe răng cười với cậu: “Cảm ơn anh Giang Trác.”

Tạ Tu nhìn bóng lưng Diệp Lan lắc đầu nói: "Nhiều năm như vậy, cái đức hạnh này vẫn không hề thay đổi, một lời không vừa ý liền lấy tiền sỉ nhục người ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.