Sau khi dạo hội chợ xong, hai người đi về nhà. Trên đường về cả hai không nói câu nào, bầu không khí xung quanh hai người rất kỳ quái. 
Ôn Noãn là người phá vỡ sự im lặng trước, cô nói với Giang Trác: “Anh Giang Trác, cậu đã tính đến chuyện tương lai chưa?” 
"Chuyện tương lai gì?” 
“Thì tương lai cậu muốn làm gì?” 
Giang Trác lấy chân đá viên sỏi trên đường. 
Cậu đã quen cúi đầu nhìn mặt đất khi đi đường rồi, ít khi nào ngước lên nhìn các vì sao. 
Tương lai còn quá xa, cậu cũng không biết mình có thể làm được gì. Nếu như năm đó cậu không được chú Diệp Lan đón về thì có lẽ cả đời của cậu sẽ phải uổng phí. 
Trước đây cậu còn nói mấy lời tốt đẹp như cậu sẽ là một người nổi bật giữa những người khác nhưng thật ra căn bản chính cậu cũng không tìm được lối đi cho mình. Nếu nói đến ước mơ thật sự của cậu thì có lẽ là... 
"Có lẽ là một cảnh sát." Cậu thản nhiên nói: "Nếu như tôi có thể thi đậu." 
"Dĩ nhiên là có thể đậu rồi! Xạ kích của cậu chuẩn như thế, nếu đánh người xấu là hợp nhất!" 
"Bình thường cảnh sát cũng không được tùy tiện nổ súng." Giang Trác vỗ gáy của cô. 
Vốn dĩ Ôn Noãn có thể tránh nhưng mà cô cứ đứng im không thèm trốn. Tuy rằng động tác của cậu có chút thô bạo nhưng chẳng khác gì đang sờ đầu cô, hừ! 
“Nhưng tại sao cậu lại muốn trở thành cảnh sát?” Cô hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/3486808/chuong-38.html