Lục Tử Yến bận rộn trong nhà bếp cả đêm, bưng ra ba bát mì gói bốc khói còn bỏ thêm hai quả trứng gà. 
Văn Trạm gác đôi chân dài lên bàn để điện thoại di động xuống, liếc nhìn bát mì gói thơm phức, nói: “Cậu bận rộn cả đêm mới làm cái này?” 
“Văn thiếu gia có thích ăn hay không?” Lục Tử Yến cầm đũa lên ăn một ngụm lớn: “Ông đây chỉ có thể làm cái này thôi.” 
Văn Trạm mở phần mềm đặt đồ ăn ra đặt món salad bổ dưỡng. 
"Anh nói xem cả một tòa nhà lớn như vậy mà đến một dì nấu cơm cũng không có là thế nào." Lục Tử Yến nhìn quanh nhà cũ của nhà họ Ôn: “Đây là một ngôi nhà đã mấy chục năm rồi, gia nghiệp lớn như tập đoàn Ôn thị cũng không đến mức nghèo túng như vậy đi.“ 
Văn Trạm thản nhiên nói: “Ông cụ Ôn sức khỏe không tốt. Cha em ấy lại là con trai duy nhất trong nhà cho nên nếu cha em ấy không muốn nhìn thấy hai anh em em ấy thì đừng nói là cho tòa nhà vắng vẻ này mà đuổi ra khỏi nhà cũng có khả năng." 
Lục Tử Yến cắn đứt sợi mì trong miệng: "Tiểu sư muội cũng quá thê thảm rồi." 
Ánh mắt Văn Trạm khẽ nhếch lên, nhìn Ôn Noãn đang chém cọc gỗ trong sân lẩm bẩm: “Thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất không phải là trắng tay mà là không rõ sống chết. So với sự an nguy của anh trai em ấy thì những thứ này chẳng là gì cả.” 
Lục Tử Yến bưng bát mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/3486804/chuong-34.html